Nữ Xứng Công Tâm Kế

Chương 29 : Đừng quên em 15

Ngày đăng: 17:34 19/04/20


Edit: Mộc



“Nhìn em hôm nay đẹp không?” Diệp Tử ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt kiều diễm động lòng người, ánh mắt lấp lánh, môi đầy ý cười.



Trầm Ngạn Hiên khẽ mím môi, “Đẹp.”



Diệp Tử chỉnh lại cà vạt giúp anh, “Chờ chút nữa chúng ta cùng nhau diễn tấu, anh đã luyện tốt chưa?”



“Em không tin tưởng anh à?”



Diệp Tử kiêu ngạo hếch cằm lên, “Em chỉ lo lâu quá anh không luyện đàn nên trình độ tụt xuống, sẽ không theo kịp em thôi.”



“Chỉ cần em đừng chậm hơn anh là tốt rồi.” Trầm Ngạn Hiên nhéo mũi cô, vẻ mặt ôn hòa. Động tác này là Trầm Ngạn Hiên học được từ cô, nhiều ngày nay, hơi một chút là cô động tay chân với anh, thỉnh thoảng sờ mặt, thỉnh thoảng bóp mũi, còn lấy danh nghĩa tốt đẹp là biểu hiện thân mật.



Diệp Tử nghiêng mặt sang một bên né tránh tay anh, mỉm cười, “Được rồi, chúng ta nên ra ngoài thôi.”



Người chủ trì vừa dứt lời, tiếng vỗ tay lập tức vang lên, còn kèm theo vài tiếng gọi ồn ào.



Ánh mắt Trầm Ngạn Hiên càng hiền hòa hơn, anh đưa tay ra, Diệp Tử khoác tay anh.



Dưới ánh đèn, một nam một nữ dắt nhau đi tới, Trầm Ngạn Hiên mặc vest đen đơn giản càng làm nổi bật vẻ điển trai thanh nhã của anh, gương mặt bình thường lạnh lùng giờ thấp thoáng ý cười, làm tất cả đường nét đều trở nên nhu hòa, vô cùng nho nhã. Diệp Tử kiều diễn như hoa, đầy vẻ quyến rũ.



Bọn họ đi tới trước đàn piano, nhìn nhau cười, Trầm Ngạn Hiên đặt tay xuống trước, Diệp Tử theo sau. Tiếng đàn du dương như nước chảy, phiêu đãng như bươm bướm múa lượn giữa không trung.



Diệp Hoa đứng cách đó không xa, lặng lẽ nhìn, vẻ mặt không vui không giận, ánh mắt có phần u ám.




Ở bãi đỗ xe, anh phát hiện ra Diệp Tử đang ngồi xổm trước xe của cô, vừa khóc vừa lau nước mắt, mắt đỏ bừng như con thỏ.



Diệp Hoa thở dài một hơi, đi tới trước mặt cô, “Diệp Tử…”



“Anh có nghĩ là… có cảm thấy em đang cố tình gây sự không?” Cô hít sâu vài hơi, ngừng khóc lại, sau đó cười chua xót, “Sao anh còn chưa đi, đi thăm Bạch Y Hàm một chút, dù sao cũng là chuyện liên quan đến mạng người, không chừng chậm một bước cô ấy đã mất mạng rồi.”



Câu này của cô quá mức châm chọc, Diệp Hoa nhăn mày, “Diệp Tử!”



Diệp Tử khẽ cong môi, cười lạnh một tiếng, “Quả nhiên là em cố tình gây sự. Anh, anh đi thăm Y Hàm đi, cho em vay ít tiền để em bắt xe về nhà là được.”



Diệp Hoa nhìn cô cẫn mặc lễ phục hở ngực, vươn tay đỡ cô, “Đứng lên đi, anh đưa em về.”



“Không đến bệnh viện sao?”



“Trước tiên anh đưa em về đã.”



Dọc đường đi, mặt Diệp Tử không thay đổi gì, nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì. Khi về nhà, cô giống như đã ổn định tinh thần, thái độ đúng mực, còn có vài phần lo lắng, “Anh à, anh mau đến viện đi, không biết Y Hàm thế nào rồi, em không đi được, anh thay em đến thăm đi.”



“Diệp Tử, em sao vậy?” Không hiểu sao Diệp Hoa luôn cảm thấy hôm nay Diệp Tử rất lạ. Nếu cô thật sự muốn hủy bỏ việc đính hôn, vậy mấy ngày trước, khi thấy cậu ta và Bạch Y Hàm ôm nhau trên đường thì đã hủy luôn rồi, nhưng cô không làm vậy. Diệp Hoa cho rằng cô đã yêu cậu ta đến mức không để ý chuyện cũ giữa cậu ta và Bạch Y Hàm, nhưng hôm nay Bạch Y Hàm gặp tai nạn xe, dù không nói đến chuyện Trầm Ngạn Hiên là bạn trai cũ, chỉ là bạn thân đã mười năm, cậu ta hoãn lễ đính hôn lại để tới bệnh viện cũng không có gì đáng trách. Dù sao cậu ta cũng nói đúng, đây là chuyện liên quan đến mạng người!



Nếu như Y Hàm thực sự làm sao thì bọn họ tuyệt đối không thể coi như không có gì mà tiếp tục đính hôn.



Nhưng vì sao Diệp Tử lại để tâm như vậy!