Nữ Xứng Công Tâm Kế
Chương 31 : Đừng quên em 17
Ngày đăng: 17:34 19/04/20
Edit: Mộc
Mấy ngày nay, ngoại trừ giấy tờ chuyển nhượng cổ phần, Trầm Ngạn Hiên nhận được không ít thứ lớn nhỏ do Diệp Tử gửi tới. Tên người gửi luôn để trống khiến anh càng lúc càng thấy bất lực.
Ông Trầm bốc một cơn giận hiếm thấy, “Cút ra ngoài, anh không tìm được A Tử về cho tôi thì cũng đừng bao giờ về nữa.”
Trầm Ngạn Hiên không nói gì, im lặng rời khỏi Trầm gia. Anh sắp xếp lại những đồ Diệp Tử gửi, muốn tìm ra chút manh mối dù là nhỏ nhất.
Mỗi lần tìm kiếm, trái tim cũng thấy khó chịu, trống rỗng như thế đã mất đi tất cả, đau khổ và lo âu dần bành trướng trong lòng, mũi cũng bắt đầu lên men.
Những đồ Diệp Tử gửi tới có đĩa nhạc cổ điển, có mô hình máy bay mà anh thích, có những bản nhạc anh tìm kiếm nhiều năm mà không được, thậm chí có cả trà an thần trị mất ngủ mà anh từng nhắc tới.
Nhưng không có một lời nhắn lại hay giải thích gì.
Tại sao lại rời đi mà không nói một lời, tại sao muốn hủy lễ đính hôn, nếu em canh cánh trong lòng chuyện anh rời đi nửa đường, chí ít cũng nên cho anh một cơ hội giải thích với em.
“Đây là cơ hội cuối cùng em cho bản thân mình, cho nên anh nhất đinh không được lừa em, nhất định không được.”
Diệp Tử, anh không lừa em.
Cho nên đừng mất lòng tin với anh, có được không?
Thời gian này anh và Diệp Hoa không liên lạc với nhau nữa, trừ việc cho người giúp đỡ tìm kiếm thông tin của Diệp Tử tại Mỹ, anh không làm được gì khác. Vết thương của Bạch Y Hàm đã có chuyển biến tốt, anh đã đi thăm cô ta một lần, đứng ở cửa, nhìn thấy một người đàn ông khác đang cười khẽ, nói chuyện vẻ rất thân thuộc với Y Hàm.
Video dừng lại ở đây, tất cả tâm tình đều đứt đoạn trong nháy mắt, Trầm Ngạn Hiên cúi đầu, cắn chặt nắm tay mình, bên môi phát ra từng tiếng nghẹn ngào đau khổ. Anh dúi đầu vào giữa hai chân, cả người không ngừng run rẩy.
Có một khả năng nào đó, mặc dù anh không muốn tin, mặc dù vô cùng đau khổ nhưng vẫn cứ hiện lên trong lòng.
Diệp Tử, em không thể nhát gan như vậy, vì sao em lại chạy trốn chứ! Muốn nghe anh khen ngợi thì hãy tự chơi mấy bản nhạc này trước mặt anh!
Tự em chơi đàn trước mặt anh đi!
Không dám cầu mong xa vời quá nhiều là sao, vốn dĩ không nên đồng ý là sao, dáng vẻ kiêu ngạo trước kia của em đâu!
Anh thật sự không thích em bây giờ, nhìn em bây giờ không tốt chút nào, đừng cảm ơn anh, anh không hề biến em thành một người tốt hơn.
Vì thế, đừng nói những lời này với anh. Đừng nói những lời này với anh được không?
Trở về đi, có được không?
P/S: Thật ra câu truyện đến đây là đã kết thúc. Tác giả còn viết thêm hai ngoại truyện nữa nhằm nói rõ hơn kết cục của các nhân vật. Trong quá trình edit, tớ đã cắt bớt một số chi tiết về nhanh xuyên. Đây là một trong số ít những phần truyện nhanh xuyên mà tớ cảm thấy nó không nên là nhanh xuyên, bởi bản thân câu truyện đã rất hay và hoàn chỉnh, thêm chi tiết nhanh xuyên vào chỉ làm mất đi những cảm xúc và nỗi đau của các nhân vật. Nếu bối cảnh câu truyện là trở về quá khứ hay trọng sinh thì truyện sẽ hợp lý và hay hơn.
Về phần Trầm Ngạn Hiên, tớ không thích nhân vật này, nhưng nếu hỏi anh ta có đáng phải chịu kết cục này không, tớ sẽ trả lời là không đáng. Trầm Ngạn Hiên chỉ có một lỗi duy nhất với Diệp Tử, đấy là đã bỏ đi trong lễ đính hôn. Còn việc anh ta lạnh lùng với cô ấy, vô tình với cô ấy, thất hứa với cô ấy, tất cả đều không thể trách Trầm Ngạn Hiên được. Trầm Ngạn Hiên đâu có sai, anh ta không thể dịu dàng trìu mến với người con gái mà anh ta không yêu. Tiếc là khi anh ta đã biết yêu, anh ta lại vô tình hủy hoại cơ hội thực hiện giấc mơ cuối cùng của Diệp Tử.
Bi kịch của Trầm Ngạn Hiên nằm ở chỗ lần phạm lỗi duy nhất của anh ta lại trở thành sai lầm không thể cứu vãn. Diệp Tử được giải thoát khỏi cuộc đời với người cha lạnh lùng vô cảm, với thứ tình yêu xa vời vô vọng, còn Trầm Ngạn Hiên, sự đau khổ chỉ vừa mới bắt đầu. Không phải Trầm Ngạn Hiên yêu Diệp Tử đến mức không thể quên được cô ấy, cái mà anh ta không quên được là chính anh ta đã buông tay người con gái mà mình yêu, đã để cô ấy rời xa cuộc đời này trong tuyệt vọng.