Nữ Xứng Công Tâm Kế

Chương 34 : Thành đôi cùng chàng [2]

Ngày đăng: 17:34 19/04/20


Edit: Kiri



Nghĩ đến đây, ngón tay Lê Nguyệt Xuyên khẽ run lên, biểu tình có chút khó hiểu. Sao nàng lại có Phượng Hoàn Thảo, sao nàng lại bị thương, tại sao đang hôn mê cũng vẫn ghi nhớ là phải đưa cho hắn?



Nàng mất tích ba tháng, rốt cuộc……



“Hầu gia.” Đúng lúc này, một thanh âm trong trẻo vang lên, Lê Nguyệt Xuyên vừa ngẩng đầu thì đã thấy Triệu Tư Lâm nhảy chân sáo chạy vào, búi tóc trên đầu xiêu xiêu vẹo vẹo chỉ cắm một chiếc trâm gỗ.



“Sao Hầu gia vẫn ở đây thế, đã đến giờ ngâm chân mát xa rồi, nước ấm ta cũng đun rồi.” Tuy rằng nàng gọi Hầu gia Hầu gia nhưng không hề có nửa phần tôn kính, cũng không chờ hắn trả lời đã đẩy xe lăn của hắn ra ngoài.



“Chờ đã.” Lê Nguyệt Xuyên nhíu mày: “Hôm nay không cần, ngươi đi xuống đi.”



“Sao ngươi lại như vậy?” Triệu Tư Lâm bĩu môi nén giận: “Còn chưa thử ngươi đã buông xuôi, còn chưa kiên trì được mấy ngày, tính cách này của ngươi thật không tốt! Dù thế nào chúng ta cũng nên ôm vài phần hy vọng chứ, tâm tình thư sướng thì ngay cả bệnh cũng tốt lên được chút đấy!”



Nếu thường ngày nàng nói những lời này Lê Nguyệt Xuyên cũng sẽ kệ nàng, tuy rằng hắn cũng không tin một cô nương trẻ tuổi có thể trị khỏi thương tật mà Ngự y cũng trị không khỏi này nhưng ít nhất cũng có thể cảm thụ được sự quan tâm của nàng ấy.



Nhưng hôm nay hắn tâm phiền ý loạn, ngữ khí khó tránh hơi nghiêm khắc: “Ta nói không cần, đi xuống.”



Từ khi Triệu Tư Lâm vào phủ, tuy chưa hề thấy vị Hầu gia này tươi cười nhưng chưa từng bị hắn nghiêm khắc như thế, nhất thời sợ run người, nhưng cũng thấy mất mặt khi ngoan ngoãn lui ra theo ý hắn, nên mặt mày cau có đứng đó, bất mãn khẽ hừ một tiếng.



“Biết hôm nay tâm tình ngươi không tốt, chỉ là muốn giận cá chém thớt thôi.”



Lúc Diệp Cao Phong đi vào, nghe được một câu như vậy liền tối sầm mặt, được lắm, con gái ta sống chết còn chưa biết đâu, ngươi lại ngồi ở đây liếc mắt đưa tình với nữ nhân khác. Tuy con gái mình có sai trước, nhưng dù sao…. còn chưa từ hôn có phải không? Cô nam quả nữ, sao có thể không biết liêm sỉ như thế.



Tính tình ông thẳng nên trong lòng khó chịu liền thể hiện ngay lên mặt: “Nguyệt Xuyên, vị cô nương này là?”



Ông liếc Triệu Tư Lâm ăn mặc mộc mạc, đầu tóc thì bù xù, đại khái đã nhận định là hạ nhân, sự không hờn giận lại càng sâu thêm vài phần: “Nha hoàn phủ nào dám nói thế với chủ tử, quả thật là ức hiếp lên đầu chủ tử, quá không quy củ rồi.”


Lê Nguyệt Xuyên quả thực không còn lời nào để nói, từ khi bị trúng độc liệt chân, hắn phái biết bao nhiêu người đi khắp bốn biển tìm Phượng Hoàn Thảo này mà cũng không tìm được, nàng lại tùy ý mua trên đường?



Cả câu toàn lỗ hổng.



Nhưng….. hắn nhìn chằm chằm Diệp Tử, ánh mắt thâm thúy thêm vài phần, Phượng Hoàn Thảo này là do nàng cố tình tìm về cho hắn, điều này hắn có thể tin tưởng.



“Quận chúa nghỉ ngơi đi, Vương gia vừa đến thăm nàng, cũng mới rời đi không lâu. Ta sẽ phái người đến thông tri với Ngài ấy một tiếng.”



Diệp Tử lại cúi đầu, vẻ mặt có chút mâu thuẫn, nhưng rồi vẫn đồng ý: “Đa tạ Hầu gia.”



“Không quấy rầy Quận chúa nghỉ ngơi nữa.”



“Vâng.”



Vừa ra cửa đã nghe ngữ khí Diệp Tử trong phòng nhẹ đi vài phần: “Thiên Lăng, thuốc sắp nguội rồi, ta có thể không uống không?”



“Quận chúa, thuốc này còn rất nóng, Ngài uống hết đi, đắng cũng chỉ đắng một lần thôi, nô tỳ sẽ đi chuẩn bị mứt quả cho Ngài.” Dừng một chút, nàng ấy lại nói tiếp: “Nếu Ngài thật sự thấy nguội thì nô tỳ lại đi sắc một bát khác?”



“Không cần.” Thanh âm Diệp Tử cực kỳ bất đắc dĩ.



Sau đó căn phòng trở nên trầm mặc, có lẽ nàng đang nhăn nhó uống thuốc đây.



Vẻ mặt Lê Nguyệt Xuyên không biết vì sao lại nhu hòa đi vài phần, hắn được đẩy đi, bên tai lại truyền đến tiếng Diệp Tử tò mò: “Đúng rồi, Thiên Lăng, ta hỏi ngươi một vấn đề, Hầu gia nhà các ngươi……”



Sau đó thanh âm ngày càng nhỏ, vì đã đi xa gian phòng, Lê Nguyệt Xuyên nghe không rõ lắm, cũng không mặt dày đến mức kêu hạ nhân dừng lại, trong lòng nhất thời như bị mèo cào.



Hầu gia nhà các ngươi, như thế nào?