Nữ Xứng Công Tâm Kế

Chương 55 : Muốn làm người phụ nữ của đại thần [9]

Ngày đăng: 17:34 19/04/20


Edit: Kiri         



“Có cần tôi lấy cho cốc nước không?” Tề Tử Kỷ cười như không cười nhìn cô.



“Hahaa… xin lỗi, anh có thể tháo tạp dề ra trước được không?” Diệp Tử cười đến sặc sụa.



Tề Tử Kỷ nhìn cô một cái rồi tháo tạp dề để sang bên cạnh, thản nhiên giải thích: “Đừng hiểu lầm, đó là do bố tôi mua, xin hãy tin tôi, đây tuyệt đối không phải là gout thẩm mỹ của tôi.”



Diệp Tử cười đủ rồi mới xoa nhẹ bụng: “Được rồi, thấy ngữ khí của anh thành khẩn như thế, tôi tin.”



“Lại ăn đi, sắp nguội rồi.”



Dù đang ăn mì tôm bình thường nhất nhưng Tề Tử Kỷ vẫn thẳng lưng như trước, an thong thả mà tao nhã, giống như thứ trong bát anh không phải mì tôm mà là món tây sang trọng.



Diệp Tử thì bất kể loại gì cô cũng làm được, nên cũng chỉ cười cười, ăn theo kiểu quý tộc giống anh, chờ cô buông đũa xuống, Tề Tử Kỷ vẫn còn đang nghiêm túc ăn trứng, thái độ cẩn thận tỉ mỉ như đang động vào thứ gì đáng trân trọng lắm.



Toàn thân tản ra một loại khí chất cường công pha nhược thụ.



Diệp Tử cứ nhìn như vậy, nguy hiểm mị mị mắt: “Kì Tích.”



Lúc này Tề Tử Kỷ đang chuẩn bị bỏ trứng vào miệng, nghe thấy Diệp Tử gọi liền ngẩng đầu lên theo bản năng, mắt đột nhiên lóa một cái, làm anh hơi nghiêng đầu tránh đi.



“OK.” Diệp Tử cười tủm tỉm nhìn ảnh trong điện thoại, ánh mắt tràn đầy vui thích khi thực hiện được trò đùa dai.



Tề Tử Kỷ nuốt miếng trứng cuối cùng xuống rồi lấy khăn tay ra lau miệng: “Lại nghịch gì thế?”



Diệp Tử cười ngẩng đầu lên, trợn mắt nói dối: “Không mà.”



“Đúng rồi, bức thêu của tôi đâu?” Tề Tử Kỷ cũng không để ý mà vươn tay ra trước mặt cô, vẻ mặt như đòi quà.



Ngay cả Diệp Tử cũng không phản ứng lại được, cô thuận miệng đáp: “Ở trong vali của tôi…… aizz…. từ từ đã………”



Cô ngẩng đầu lên nhìn Kì Tích, chỉ thấy anh hơi chột dạ cúi đầu, môi mím lộ rõ vẻ căng thẳng, tai còn hơi ửng đỏ: “Anh biết lúc nào? Tại sao lại biết?”



Tề Tử Kỷ cười lấy lòng: “Đấy…. là lúc lúc trước cô tìm tôi vay tiền. Tay cô trong bức ảnh đó rất giống với tay cầm bức thêu.”



Diệp Tử hung tợn nhìn anh, cười lạnh lùng: “Cứ nghĩ anh là một con dê ngốc, không ngờ lại là một con sói phúc hắc.”



“Hả?” Tề Tử Kỷ phun ra một từ theo thói quen, đáy mắt hơi nghi hoặc.



“Ý là anh biết sớm như thế lại không nói cho tôi biết.”
“Ai bảo không tiện.” Diệp Tử cười cười: “Mặc thế này không phải vào công ty anh mới tiện sao?”



Tề Tử Kỷ hiểu được ý của cô nhưng cũng chỉ cụp mắt cười khẽ, sau đó cầm lấy bàn chân bên kia, tiếp tục xoa bóp thay cô.



“Kì Tích.” Diệp Tử lại gọi anh một tiếng.



“Hả?” Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, cánh tay lại đột nhiên bị túm lấy rồi bị kéo mạnh về phía trước, Tề Tử Kỷ đứng lên theo bản năng, rồi bị kéo nằm sấp lên người Diệp Tử.



“Cô……..” Anh trợn tròn mắt kêu.



“Tích Đại.” Diệp Tử hơi hơi nheo mắt lại, cười có vẻ tà ác: “Anh có biết…. chân của con gái là không thể tùy ý sờ loạn không?”



Trong đầu Tề Tử Kỷ vô cùng hỗn loạn, anh có thể cảm nhận rõ ràng mình đang đè lên một cái gì đó rất mềm mại, nhận thức này khiến anh không biết phải làm sao, chỉ một lòng muốn chống tay lên để tạo ra chút khoảng cách.



Chân dài Diệp Tử nhẹ nhàng cong lên, cuốn lấy chân anh, rồi tay cô túm lấy cà vạt của anh, kéo anh lại gần mình.



“Kì Tích Tích Đại, người ta là người mới, có thể cho tôi ôm đùi nịnh bợ chút được không?”



“Cô… cô……”



Anh còn chưa nói xong, ‘rầm’ một tiếng cửa phòng bị mở ra, Tề Nhạc hùng hổ lao vào: “Tề Tử Kỷ tên nhóc thối nhà ngươi, nghe nói hôm nay còn dẫn theo một người đẹp về, con đã quên hôm trước cam đoan thế nào rồi hả, không muốn sống thì cứ nói thẳng, lão tử trực tiếp……..”



Những lời còn lại toàn bộ bị nghẹn trong cổ họng, Tề Nhạc sững sờ nhìn hai bóng người đang lôi kéo nhau trên giường, mắt cũng như sắp rơi ra ngoài.



“Bố.” Tề Tử Kỷ hít sâu một hơi, biểu cảm lại khôi phục bình tĩnh.



Diệp Tử quay đầu nhìn về phía cửa, một lúc sau mới cười khẽ: “Chú à, quấy rầy chuyện tốt của người khác là hành vi không có đạo đức đâu.”



“À…. ừ.” Tề Nhạc vẫn thần người, mắt chớp liên tục như là muốn chứng minh hình ảnh trước mắt không phải ảo giác.



“Nếu đã biết thì phiền chú ra ngoài trước đi ạ, nhớ đóng cửa nhé.”



Đáy mắt Tề Tử Kỷ có chút tình tự dao động, anh nghiêng mặt đi, không muốn để bố mình thấy biểu cảm của mình lúc nào.



“À… được.” Tề Nhạc như trúng cổ, ngoan ngoãn đi ra ngoài, còn đóng cửa lại. Ông đứng ngốc ngoài cửa một lát mới bừng tỉnh.



“Fuck, đây là nhà ai! Nhớ đóng cửa cái rắm, nhé cái rắm!”



Kiri: Huhu cuối cùng cũng lên được wordpress, dây dợ gì mà cứ đứt hoài T.T