Nữ Xứng Công Tâm Kế

Chương 64 : Nhóc con mau vào bát [1]

Ngày đăng: 17:34 19/04/20


Edit: Kiri



Diệp Tử bị tiếng chuông đánh thức, cô vừa tiếp thu thông tin về thế giới này vừa mơ mơ màng màng với tay lên đầu giường lấy di động.



“A lô.”



“A lô, xin hỏi chị là người nhà của Diệp Thừa phải không ạ? Tôi họ Trương, là giáo viên chủ nhiệm lớp Diệp Thừa.”



Diệp Tử day day huyệt Thái Dương, buồn ngủ ngáp một cái: “Xin chào cô Trương.”



“Bây giờ chị có thời gian đến trường một chuyến không?”



“Hả? Diệp Thừa xảy ra chuyện gì sao?” Diệp Tử vuốt tóc hứng trí hỏi.



Quả nhiên, trong giọng cô Trương có sự tức giận khó mà che giấu: “Thằng bé xảy ra chút tranh cãi với bạn học, đánh bị thương vài người chảy cả máu đầu, đã được đưa đến bệnh viện, tuổi còn nhỏ mà sao lại nhẫn tâm như vậy.” Cô ấy nhịn không được mà oán trách hai câu, xong mới ý thức được từ ngữ mình dùng có chút vấn đề: “Thật xin lỗi, giờ cha mẹ học sinh bị thương đã đến trường học, nếu chị không bận gì thì nên nhanh chóng tới một chuyến đi.”



“Tôi biết rồi, phiền chị quá.” Diệp Tử nhảy xuống giường, mở tủ bắt đầu chọn quần áo, còn vừa cười vừa nói chuyện phiếm với Ngô Xuyên: “Tình chị em à? Tuy khá có cảm xúc nhưng tiến công chiếm đóng một đứa em trai nhỏ hơn tớ năm tuổi cũng được à?”



“Cũng phải, với tuổi của cậu thì cũng trưởng thành rồi, bạn nhỏ của chúng ta chắc chắn sẽ khác biệt.”




Đặc biệt là người đàn ông vừa ra tay kia, tức giận đỏ bừng mặt, suýt thì lao ra bắt người.



Cô giáo Trương cũng đặc biệt phiền muộn, thật ra trong chuyện này hai bên đều có lỗi nhưng dù sao Diệp Thừa cũng đánh người ta đến nhập viện, cô chỉ nghĩ để cậu xin lỗi rồi gia đình bồi thường chút tiền, xử phạt một chút rồi chuyện cũng qua. Nhưng giờ ầm ĩ thế này, nếu thật sự ồn ào đến tòa án thì không riêng gì cậu mà thanh danh trường học cũng bị hủy, đến lúc đó ảnh hưởng đến việc chiêu sinh thì không biết lãnh đạo trường còn giận chó đánh mèo lên cô thế nào.



Diệp Thừa đi một đoạn thì thấy Diệp Tử đang đứng ở hiên nhà chờ cậu: “Theo chị đi bệnh viện hay về lớp? À, có lẽ cậu muốn trốn học đi đua xe?”



“Liên quan gì đến chị?” Ngữ khí Diệp Thừa lạnh lùng lại trào phúng: “Hơn nữa ai bảo chị tới, chị biến thành chị tôi từ bao giờ thế, tôi không nhớ là chúng ta có quan hệ huyết thống gì.”



Diệp Tử liếc cậu một cái nhưng không nói gì, xoay người chuẩn bị đi thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô nhận điện, trong giọng nói lộ rõ vẻ mệt mỏi: “Sao thế, không phải đã xong bản thảo rồi sao? Tôi biết rồi, tôi về tòa soạn ngay. Ừ, không sao, tối qua tôi ngủ bốn tiếng rồi.”



Cô cúp điện thoại, hơi dừng một chút nhưng vẫn quay đầu lại dặn dò một câu: “Cậu…. vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra xem sao.”



“Xen vào việc của người khác.” Diệp Thừa hừ một tiếng rồi như cố ý đối nghịch cô đi về phía lớp học. Diệp Tử cũng lười xen vào nữa, mình đang rất vội quản nó có đi hay không.



Mãi đến khi Diệp Thừa ngồi trong lớp cậu mới ý thức được sự khác thường. Nếu bình thường thì cậu đã sớm nhân cơ hội trốn học rồi, giờ lại ngoan ngoãn ngồi trong lớp, chính mình cũng thấy cực kỳ quái dị.



Con mẹ nó có trách thì trách cái ngữ khí Diệp Tử bảo cậu trốn học đi đua xe quá mức khinh miệt, thật sự khiến người ta bốc hỏa.