Nữ Xứng Công Tâm Kế
Chương 79 : Nam chính cao lãnh [4]
Ngày đăng: 17:34 19/04/20
Edit: Kiri
Diệp Tử đang run rẩy không ngừng nhưng vẫn cố mỉm cười: “Ừ, ta không sao.”
Lưu Bạch ôm Diệp Tử bơi mãi mới lên được đình, môi Diệp Tử đã hơi tím tái, cơ thể còn lạnh đến cứng cả người, Lưu Bạch ôm nàng chặt thêm một chút rồi nhìn quanh một vòng, bốn phía tối đen có vẻ khá yên tĩnh, mãi phía xa xa mới có chút ánh sáng chập chờn.
“Ca ca, ta lạnh.”
Lưu Bạch cầm tay nàng thật chặt, không ngừng rót nội lực vào cơ thể nàng: “Ta đưa người về cung, ôm chặt ta.”
Hắn bỏ qua cảm giác không bình thường trong lòng, nhanh chóng vận khinh công bế Diệp Tử bay qua hồ rồi tìm thị vệ tuần tra, sau khi bọn họ thấy người trong lòng hắn là ai thì cực kỳ kinh hoảng, một người đỡ lấy Diệp Tử rồi đưa nàng đến cung điện gần nhất, một người chạy đi tìm Ngự y.
Lúc rời khỏi lòng Lưu Bạch, Diệp Tử vốn đã hôn mê lại đột nhiên mở mắt, cố gắng quay đầu lại nhìn về phía Lưu Bạch, đáy mắt nàng được phủ bởi một tầng nước mỏng chứa đầy bất an và quyến luyến.
Lòng Lưu Bạch hơi động, bất giác bước lên trước một bước sau đó dừng lại.
Cả cung điện người ra người vào vội vã, y phục ướt của Diệp Tử đã được thay, giờ nàng đang được ủ trong một lớp chăn dày nằm trên giường, hơi sốt nên hai má đỏ bừng, môi lại trắng bệch.
Thị vệ không biết Lưu Bạch nên coi hắn là hạ nhân vô tình cứu Công chúa nên chưa cho hắn vào điện tránh thêm phiền. Lưu Bạch im lặng đứng ngoài cửa một lát đợi Ngự y đến rồi mới quay về.
Sáng hôm sau Lưu Bạch vừa đi đến cửa sổ đã nghe vài tiếng bàn tán xì xào bên ngoài. Mấy hạ nhân đó đã cố ý hạ giọng nhưng vẫn không che được giọng điệu châm chọc trong lời nói.
“Nhìn Diệp Tử Công chúa bình thường kiêu ngạo ương ngạnh còn tưởng được sủng ái lắm cơ, ai ngờ gặp chuyện mới biết người được Nữ hoàng sủng ái nhất là ai.”
“Chứ sao nữa, đã đồng ý đi ngắm trăng với Công chúa nhưng Lý Chính quân hơi đau đầu tý là Hoàng thượng đã bỏ qua Công chúa ở bên cạnh Chính quân.”
Diệp Tử không quá xác định tại sao nữ chính lại đột nhiên nhắc tới Lưu Bạch, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu: “Đúng vậy, Mẫu hoàng còn nói là vì lần trước Người thất hẹn nên A Tử mới rơi xuống nước đấy.”
Diệp Thanh Lam mặc hoa bào, khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ không có chút dấu vết nào của thời gian, sủng nịnh cười: “Mẫu hoàng đã xin lỗi con mấy lần rồi mà vẫn chưa bỏ qua.”
“Hừ.” Diệp Tử bất mãn khẽ hừ một tiếng nhưng không tranh luận cùng bà nữa.
“Nào, hôm nay Bổn hoàng lệnh phòng bếp chuẩn bị những món con thích nhất đấy…..” Diệp Thanh Lam gần như chỉ vô tình nhắc đến Lưu Bạch một câu Diệp Tử đã hơi lo sợ bất an.
Mà cảm giác bất an này đạt tới cực điểm khi nhìn thấy Lưu Bạch xuất hiện trong quốc yến.
Nàng nhận ra hắn ngay lập tức nhưng nàng là Công chúa Lăng quốc, đại diện cho quốc thể không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nàng ngồi thẳng lưng bên cạnh Diệp Thanh Lam, cử chỉ tao nhã thong dong thể hiện ra khí độ cao quý.
Lưu Bạch cũng nhìn thấy Diệp Tử. Nàng không hề giống thường ngày, mặc triều phục gấm vóc thêu loan, cài trâm đeo ngọc bội, khuôn mặt bầu bĩnh hay cười bình thường cũng trở nên nghiêm túc, vẻ mặt đạm mạc mà cao ngạo.
Hắn nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim uống rượu sau đó cụp mắt ăn, chỉ thi thoảng nhìn Diệp Thanh Lam ở trung tâm rồi nhân tiện liếc sang Diệp Tử.
Không biết tại sao hắn cảm thấy không khí trong điện này hơi quái dị nên tuy vẻ mặt bình tĩnh nhưng mắt lại quét qua một lượt những người trên điện. Yến hội đã bắt đầu, sứ giả đang kính rượu, không khí náo nhiệt hài hòa.
Rượu quá ba tuần Diệp Thanh Lam đã hơi say, hai má ửng hồng ôm lấy Lí Khiếu Nhiên rồi tựa vào vai hắn, hai mắt khép hờ nhìn vũ công đang múa.
Lúc này, sứ thần Vũ quốc cầm một chiếc hộp tinh xảo đứng lên tất cung tất kính nói hiến tặng vật quý cho Lăng quốc, mong hai quốc bang giao hữu hảo. Diệp Thanh Lam vui mừng cười rồi vẫy vẫy tay lệnh cho nha hoàn đi xuống nhận đồ, nhưng lúc này, nam nhân kia đột nhiên ngẩng đầu lên, đáy mắt hiện lên một tia sắc bén.
Dị biến xuất hiện!