Nữ Xứng Công Tâm Kế

Chương 87 : Nam chính cao lãnh [12]

Ngày đăng: 17:34 19/04/20


Edit: Kiri



Lưu Bạch ngủ một giấc đến tận giữa trưa ngày hôm sau mới dậy, vừa dậy đã bị gọi vào lều của Nữ hoàng thương thảo việc đối phó Lý gia. Thời gian trước hắn giúp Diệp Thanh Lam chèn ép Lý gia chẳng qua là nghe theo lời bà nhưng lần này thật sự đã bị bọn chúng chọc cho dâng lên ba phần cơn tức, lúc nói chuyện với Diệp Thanh Lam đáy mắt còn ẩn ẩn có lửa giận.



Bàn bạc suốt một canh giờ hắn mới quay về dùng bữa, đang chuẩn bị sang xem Diệp Tử thì có hạ nhân tới báo Công chúa đã tỉnh.



Hai mắt Lưu Bạch sáng lên, bước chân không khỏi nhanh lên vài phần: “Tỉnh lúc nào?”



“Đã tỉnh vài canh giờ rồi ạ.”



“Cái gì?” Hắn cau mày, tuy ngữ khí bình thản nhưng lại lộ ra hàn ý: “Sao giờ mới báo cho ta biết?”



Người nọ run lên, cúi đầu càng thấp: “Công chúa vừa tỉnh đã hỏi ngài nhưng nghe nói ngài đang nghị sự với Nữ hoàng nên dặn chúng nô tài không được quấy rầy.”



Lưu Bạch mím môi, không biết tại sao lại cảm thấy tâm hoảng ý loạn.



Lúc hắn vén mành đi vào Diệp Tử đang uống thuốc, nàng ngửa đầu uống cạn bát nước thuốc màu đen, sắc mặt bình tĩnh khiến hắn có chút hoảng hốt, giống như trong nháy mắt đó nhìn thấy chính bản thân mình. Tình cảnh nàng nhăn mũi kinh ngạc hỏi hắn ‘Chờ ta trưởng thành sẽ không thấy đắng khi uống thuốc sao?’ như vừa mới hôm qua, vậy mà giờ đã trở thành một nữ tử uống thuốc không đòi mứt quả nữa rồi.



Nàng trưởng thành rồi.



Diệp Tử thấy hắn đến liền cười nhẹ, nàng đang bệnh nên mái tóc buông xõa, khuôn mặt trắng nõn hơi hồng, cười lên kinh diễm mà loá mắt.



Hắn ngồi xuống cạnh Diệp Tử xem mạch cho nàng, cuối cùng cũng an tâm được vài phần: “Muội thấy tốt hơn rồi chứ?”




Lưu Bạch nhìn bóng dáng nàng khuất dạng đứng trầm mặc một lúc lâu, đến tận khi hạ nhân nhắc nhở hắn mới tiếp tục cất bước.



Nữ hoàng an toàn trở về, Lý gia nhất định vạn kiếp bất phục. Mấy tháng nay Diệp Thanh Lam vất vả thanh lý thế lực của Lý gia mãi mới được thư thái, bà nhìn Lưu Bạch buột miệng: “Lưu Bạch, Bổn hoàng lập ngươi là Chính quân được không?”



Chén rượu trong tay Lưu Bạch khẽ run sánh rượu ra ngoài, quả nhiên Diệp Tử vẫn hiểu Nữ hoàng hơn hắn. Thật ra không phải hắn không hiểu chỉ là tìm rất nhiều lý do để che lấp thôi. Dù sao sau khi nhìn thấy mức độ sủng ái của Nữ hoàng với Lí Khiếu Nhiên hắn thật sự không thể tin được chuyện Người chuyển dời tình cảm sang mình.



Đơn giản là cảm thấy mình bị phản bội, từ yêu sinh hận nên mới tìm hắn làm người thay thế thôi. Đời này Diệp Thanh Lam không thể dùng sinh mạng để biểu đạt tình cảm của mình với hắn nên Lưu Bạch chưa bao giờ nhìn thẳng vào tình cảm của bà.



“Hoàng thượng nói đùa.”



Lại là bộ dáng bất động thanh sắc này, mỗi lần mình trong tối ngoài sáng biểu đạt tâm ý với hắn hắn luôn như thế này. Nhất thời Diệp Thanh Lam cảm thấy bừng bừng lửa giận, bà vứt mạnh chén rượu đang cầm: “Ngươi cho là Bổn hoàng đang nói đùa ư? Lưu Bạch, ta không tin ngươi thật sự không hiểu, đừng giả ngu nữa.”



Lưu Bạch vẫn lạnh nhạt như trước: “Thần không thích hợp với vị trí này.”



“Ta không hỏi ngươi có hợp hay không, ta đang hỏi ngươi có bằng lòng chấp nhận tình cảm của ta không? Lưu Bạch, mấy năm nay ta chỉ hận không thể mang những thứ trân quý nhất thiên hạ tới trước mặt ngươi. Ta muốn sủng ngươi yêu ngươi cả đời, ngươi thật sự không hiểu sao?”



Lưu Bạch có chút hoảng hốt, lại nhớ tới Diệp Tử lần nữa, nhớ tới hình ảnh nàng mỉm cười nhẹ giọng nói thích hắn đến mức nào, càng thế lại càng thấy vẻ cao ngạo chất vấn của Diệp Thanh Lam buồn cười đến cực điểm. Không phải không biết nhưng giống như bây giờ vậy, cái gọi là sủng ái của Hoàng thượng nhạt nhẽo mỏng manh đến nỗi hắn chẳng có tý ký ức nào. Nghĩ đi nghĩ lại hắn cũng chỉ nghĩ ra được cả một kho đầy kỳ trân dị bảo kia.



Nhưng chính hắn đã đẩy Diệp Tử khỏi mình.



Lưu Bạch nghĩ đến đây, tâm lại đắng chát thêm vài phần. Rõ ràng trong trí nhớ của hắn, Diệp Tử chỉ là một đứa trẻ dỗ hai câu là vui vẻ ra mặt, nào biết một khi quyết tâm lại khó dỗ đến vậy.