Nữ Xứng Công Tâm Kế

Chương 95 : Nam chính hắc hóa [2]

Ngày đăng: 17:34 19/04/20


Edit: Kiri



Chuyện xảy ra sau đó Diệp Tử đều rất rõ ràng, nàng biết sau khi bị hủy đan điền Phong Lăng Nhận bắt đầu tu yêu, nàng cũng biết hắn kết bạn với một lão yêu quái ở Tỏa Yêu vực sau đó nhờ có Linh đỉnh mà phá cấm chế, thoát ra ngoài cùng với lão yêu quái, từ đó chính thức mở ra đoạn đường quật khởi của hắn.



Nhưng dù biết sau đả kích đó sẽ là một con đường bằng phẳng nàng cũng không thể không làm gì để sự việc xảy ra. Nàng có muốn thì người đưa ra nhiệm vụ cấp D này cũng sẽ không đồng ý.



Trên đại điện có người bắt đầu nghi ngờ: “Ngươi nói ngươi không trộm, nhưng sau khi chọn người vào bí cảnh, các trưởng lão đã dẫn các ngươi vào Bảo khố chọn đồ, có phải lúc đó chỉ mình ngươi lên tầng ba không, lại còn ở đó những ba canh giờ?”



Chuyện này thật sự có xảy ra, lúc ấy Linh đỉnh phát hiện có một phần linh khí còn lưu lại trong một đồ vật ở tầng ba nên Phong Lăng Nhận mới ở lại lâu một chút để hấp thu lượng linh khí ấy, ai ngờ lại bị móc nối với chuyện trộm đan dược.



Hắn cảm thấy rất buồn cười: “Lúc đó ta mới là Nguyên sĩ cấp hai, các ngươi thật sự cho rằng ta có bản lĩnh trộm đan dược ngay trước mặt các trưởng lão à? Vậy chẳng phải các trưởng lão quá vô dụng sao, một tên lâu la tới cũng trộm được đồ, vậy còn trông làm gì.”



“Làm càn! Nếu là người ngoài vào thì không thể nào không chạm vào bất kỳ cấm chế nào trong Bảo khố, chỉ có người trong tông môn mới có thể như vậy.” Các trưởng lão trông coi Bảo khố nghe hắn nói như vậy liền tức giận đứng lên: “Nửa năm nay Bảo khố chỉ mở duy nhất một lần đó, ta vốn cho rằng các ngươi đều là đệ tử ưu tú của bổn môn nên chưa từng hoài nghi, nào ngờ…..” Nói tới đây ông ta áy náy khom người với Chưởng môn: “Là lão phu thất trách, thỉnh chưởng môn trách phạt.”



“Phong Lăng Nhận, đừng có già mồm.” Một vị trưởng lão khác cũng chen miệng: “Người thuộc Nguyên cảnh giới, nửa năm tăng một bậc đã là tư chất trác tuyệt vậy mà ngươi không đến nửa năm đã từ Nguyên sĩ cấp hai lên Nguyên sư cấp ba, tốc độ thăng cấp này hẳn trước nay chưa từng có. Không nói đến sư thúc Chu Nguyên Tân trời sinh linh mạch còn chưa đạt được như thế, dù là thiên sử vạn năm trước cũng không có ai lợi hại như vậy, không phải trộm ăn Cửu Tiêu Tích thần đan thì là gì?”




“Ban nãy do bị nói xấu nên chúng ta mới phẫn nộ quá mức, cũng không phải cố ý đả thương người, thỉnh Chưởng môn minh giám.” Hai vị Trưởng lão vội vàng cúi đầu, đầu đầy mồ hôi lạnh. Thần đan bị mất trộm, người có trách nhiệm lớn nhất là bọn họ, từ đầu tới đuôi họ đều không phát hiện có đạo tặc xâm nhập vào các, là do Chưởng môn tu luyện tới Bình cảnh nhưng mãi không đột phát được nên mới nghĩ tới Cửu Tiêu Tích Thần đan, gọi người mang đan dược đến mới phát hiện đan dược đã sớm bị trộm mất. Mà hai người thủ các bọn họ lại không thể nói được đồ bị mất lúc nào, lại chậm chạp không tìm được kẻ trộm, đến lúc đó Chưởng môn giận dữ thì sao bọn họ có thể qua được.



Cho nên vất vả lắm mới tìm được một nghi phạm là Phong Lăng Nhận, bọn họ chỉ hận không thể lập tức định tội để Chưởng môn bớt giận, nào ngờ lại có đệ tử dám ra mặt nói chuyện thay hắn ta, còn cắn ngược lại bọn họ nữa chứ.



Bọn họ còn đang kinh sợ thì Diệp Tử đã vặn lại: “Tại sao ta thấy hai vị Trưởng lão đáng nghi hơn Phong Lăng Nhận ư? Thứ nhất, cấm chế trong Bảo Khố các phân ra hai loại ra vào, chỉ người được cho phép mới có thể vào, dù lúc đó Phong Lăng Nhận có thể thần không biết quỷ không hay trộm đồ thì lúc hắn ra ngoài chẳng lẽ hai vị không phát hiện được sao? Thứ hai, Chưởng môn Ngài cũng biết, Cửu Tiêu Tích Thần đan này có dược lực rất mạnh, không phải loại Nguyên sĩ Nguyên sư như chúng ta có thể chịu được. Nếu thứ này là ta trộm thì thà ta bán đi chứ không dại gì dùng, dù có dùng thêm nhiều loại linh dược trân quý để trung hòa thì cũng không thể nào hấp thu hoàn toàn dược lực của nó được. Hơn nữa còn khiến mọi người hoài nghi. Ta nghĩ nếu Phong Lăng Nhận có thể thông minh đến mức trộm được đồ nửa năm mà không ai phát hiện thì không thể ngốc như thế được. Thứ ba, hai vị Trưởng lão cắn chặt là Phong Lăng Nhận trộm đồ không buông thật sự rất khả nghi, hơn nữa bọn họ tiếp xúc chí bảo ngày ngày khó tránh sinh tham niệm. Vì vậy nếu Chưởng môn thật sự muốn sưu hồn thì không bằng sưu hồn hai người họ trước đi.”



Nàng nói lời này rành mạch rõ ràng làm cả đại điện nhịn không được mà dao động. Trưởng lão thủ các luôn luôn trung tâm với bổn môn, mấy ngàn năm nay chưa từng có trường hợp ngoại lệ nên bọn họ không hề nghi ngờ hai người. Nhưng Diệp Tử nói thế lại khiến người ta hoài nghi hai vị Trưởng lão thủ các. Dù sao luận hiềm nghi, thật sự là hai người họ lớn hơn một chút.



“Ngươi ngậm máu phun người! Chưởng môn, chúng ta oan uổng quá.”



“Ta thấy ngươi đây là cắn bậy cắn bạ vì muốn giúp Phong Lăng Nhận thoát tội đúng không? Các ngươi có quan hệ gì với nhau? Kẻ xướng người hoạ, ai biết chuyện này có phải do các ngươi thông đồng làm bậy không.” Đương nhiên họ sẽ không nhận, chỉ có thể kích động biện giải thay mình.



Diệp Tử lạnh lùng cười, ngữ khí nhất thời trở nên sắc bén: “Ồ bây giờ hai người thấy oan uổng, vậy ban nãy các người dùng cái thứ lý do sứt sẹo kia để hất nước bẩn lên người Phong Lăng Nhận, hắn không biết oan uổng sao?”