Nữ Y Về Thời Loạn

Chương 101 :

Ngày đăng: 17:55 30/04/20


Edit: Yunchan



Trong sự tha thiết ngóng trông của Văn Đan Khê, rốt cuộc Trần Tín cũng vượt qua gió bụi trở về.



Hai người nhìn nhau thật lâu, trong lòng như có ngàn lời vạn chữ nhưng không biết phải nói gì trước hết, thế là hai người lên tiếng gần như cùng lúc: “Sao lại gầy đi thế này.” Nói xong cả hai lại cùng nhau bật cười.



Văn Đan Khê cười quyến rũ, kéo cánh tay hắn nói: “Đáng ghét, giành mất câu của ta.”



Trần Tín cười hì hì, cúi đầu thì thầm bên tai cô: “Nương tử, củ cải của ta nhớ nàng sắp chết rồi. Cái này không giành mất câu của nàng chứ.”



“Cút!”



“Hì hì.”



Trần Tín ngó nghiêng chung quanh, hỏi tiếp: “A, Bảo nhi đâu, bế tới cho ta gặp chút đi.”



“Để ta sai người bế con tới.”



Lúc này chợt nghe thấy tiếng bước chân lạch bạch lại gần, Trần Tín cúi đầu nhìn xuống, thấy một bé con bụ bẫm kháu khỉnh mặc áo đỏ quần đỏ đang chạy chập chững về phía họ. Đấy là tiểu Tử Khôn đã hơn một tuổi. Cô bé vừa mới học đi, vậy mà cứ khăng khăng muốn chạy, ai kéo cô nàng cũng chẳng chịu nghe.



Trần Tín thấy con thì kêu lên kinh ngạc, chạy vội tới đón nó. Đột nhiên, bịch một tiếng, tiểu Tử Khôn ngã sấp. Mấy nha đầu và vú em đứng canh bên cạnh thoắt cái biến sắc, hối hả nhào lên đỡ con bé. Ai ngờ tiểu Tử Khôn chẳng thèm la câu nào, dùng cả tay lẫn chân đứng dậy, sau đó chạy tiếp, miệng còn bập bẹ kêu lên hớn hở: “A ô.”



Trần Tín bước thật nhanh tới, bế bổng con gái cưng lên, hôn chùn chụt mấy cái liền, rồi kêu: “Bảo nhi của cha, còn nhận ra cha không?”



Tiểu Tử Khôn tò mò đánh giá Trần Tín, cặp mắt linh động của cô bé quét qua mặt hắn một vòng, rốt cuộc tìm được món đồ chơi ưng ý, cô bé bèn duỗi cánh tay béo núc ra cố chọc vào tròng mắt Trần Tín.



Trần Tín bị đau giả bộ kêu lên một tiếng, lúc này Văn Đan Khê cũng bước lên theo. Vội vàng kéo bàn tay nhỏ của Tử Khôn lại, nghiêm túc dạy dỗ: “Đó là mắt của cha, không được chọc.”



Tiểu Tử Khôn dẫu miệng tủi thân, tuy hết sức bất mãn, nhưng cô bé vẫn ngừng tay.




Lúc này tiểu Tử Khôn đang nghiêm túc nghiên cứu cằm của phụ thân, thấy trên mặt chỉ có mấy sợi râu ngắn ngủn, nó tóm cách nào cũng tóm không được. Mặc cho nhóc con hành hạ kiểu nào Trần Tín cũng chưa từng xị mặt giáo huấn, ngược lại còn cưng chìu cổ vũ: “Bảo nhi của cha đúng là khác người thường.”



Văn Đan Khê đã nhiều lần chỉ trích, nếu cứ vậy mãi thì hắn sẽ chiều ra một tiểu ma vương ngang ngược bằng trời. Trần Tín ngoài mặt thì ậm ờ đồng ý, nhưng sau lưng cô thì vẫn chìu hết nước nói.



Hai cha con chơi đã bên ngoài rồi, Trần Tín bèn dẫn nhóc con vào phòng đồ chơi rộng rãi để nghịch tiếp. Đột nhiên, tiểu Tử Khôn bất ngờ kêu một tiếng: “Cha, chơi.”



Trần Tín há to miệng kinh ngạc, reo lên mừng như điên: “Bảo nhi vừa nói gì, con gọi lại lần nữa đi!”



Tử Khôn nhăn mặt nhăn mũi, không nhịn được khua khua cái tay nhỏ: “Cha phiền.”



“A a, Bảo nhi của ta biết gọi cha rồi!”



Trần Tín hưng phấn lăn lông lốc trên thảm trải sàn xù lông, Tử Khôn cho là cha đang chọc mình chơi, nên tí tởn ngồi bên vỗ tay.



“Đi, đi, đi vòng vòng với cha.” Trần Tín bế đứa con gái lượn tới lượn lui khắp cái viện to đùng, kết quả trừ mấy người canh cửa đang làm nhiệm vụ buổi trưa, thì chẳng còn ai ở đây nghe hắn khoe nữa, hỏi ra thì mới biết toàn bộ đã được phu nhân cho đi nghỉ trưa. Trong lòng Trần Tín có hơi ấm ức, hắn vốn định khoe một vòng, rốt cuộc đành phải dẹp đường về phủ, lúc hai cha con vào phòng thì phát hiện Văn Đan Khê đã ngủ mất rồi.



“Nương tử, Bảo nhi biết gọi cha rồi.”



“À, ờ?” Văn Đan Khê nhắm mắt lại ngáp một cái. Mấy ngày nay cô mệt tới thảm, buổi tối hầu hạ lớn, ban ngày còn phải trông nhỏ.



“Hề hề, nương tử, con gọi cha trước này. Ha ha.” Trần Tín cười càn rõ, đầu hếch thật cao.



Văn Đan Khê xám xịt mặt mày, cô nhìn tiểu Tử Khôn, hỏi: “Bảo nhi, con không biết mẹ thật sao?”



Tiểu Tử Khôn hất đầu đi, nói một câu hết sức không tình nguyện: “Mẹ, hư.”



“Phụt.” Văn Đan Khê bị nhóc con này chọc giận tới nỗi cười sặc sụa.