Nữ Y Về Thời Loạn
Chương 107 :
Ngày đăng: 17:56 30/04/20
Edit: Yunchan
Hôm sau Tần Nguyên và nhóm Chu Thông đều trở lại bình thường, nhưng lời đồn thì quả nhiên đã lan khắp mọi ngõ ngách. Hạ nhân trong phủ cũng bàn tán ầm ĩ. Trần Tử Khôn còn chính tay xử phạt vài người.
Chẳng qua, lời đồn nói sao cũng chỉ là lời đồn. Đồn được vài ngày rồi cũng dần tan biến. Lúc này đây nguy cơ lớn nhất của Văn Đan Khê và Trần Tín rốt cuộc cũng vượt qua bình yên. Chẳng những hai người không bị chia cách, mà trái lại còn sâu đậm thắm thiết hơn trước đây. Sau việc này Trần Tử Khôn như chợt trưởng thành hơn, từ đó trở đi, cô không nghịch phá với lũ con trai nữa, mà vào mỗi sáng đều theo phụ thân luyện tập võ nghệ, buổi chiều thì theo Chu Thông đọc sách viết chữ. Buổi tối còn quấn lấy mẫu thân học thêm bận nữa. Trần Tín và Văn Đan Khê nhìn vào thì vui mừng, nhưng đau lòng lại nhiều hơn.
Cứ thế qua hai năm, Trần Tử Khôn đã mười tuổi. Càng thông minh chững chạc hơn trước đây, cũng càng ham học không biết mệt mỏi. Văn Đan Khê còn sai người mời danh sư từ Giang Nam về dạy học cho cô. Hơn nữa còn đủ mọi thể loại, cưỡi ngựa bắn cung, bày binh bố trận, nho học kinh học, dịch học vân vân. Chỉ cần cô muốn học, Văn Đan Khê đều làm mọi cách để thỏa mãn nguyện vọng của cô. Theo lời của Trần Tín là, so với nuôi con trai còn phí tâm hơn. Tuy nói thế, nhưng hai người cũng không giữ rịt cái quan niệm sáo rỗng “Nữ tử không tài mới là đức”. Con gái muốn học, tất nhiên họ sẽ cố hết sức để dành cho con điều kiện tốt nhất. Đương nhiên những điều kiện tiện lợi này, những đứa bé khác cũng được hưởng ké không ít. Như Bạch Hiển Bạch Linh và hai đứa con của Tần Nguyên cũng học chung với cô. Có điều, con của Mặt Thẹo và Hồng đại hồ tử thì y chang cha mẹ chúng, chẳng hứng thú mấy với chuyện học hành.
Một nhà ba người Trần Tín hoà thuận vui vẻ là thế, nhưng Tần gia lại không được lạc quan lắm. Không biết tại sao Tần Nguyên lại đột nhiên ngã bệnh, Văn Đan Khê sợ y lại có khúc mắc gì, còn cố ý tới thăm y, luôn thể hiện rõ là mình đã hoàn toàn tha thứ cho y, cũng dặn y hãy chăm sóc cơ thể cho thật tốt. Mặc dù được Lý Băng Nhạn chăm sóc chu đáo và mọi người quan tâm, nhưng Tần Nguyên vẫn ngày một gầy xọp đi trông thấy. Bọn Trần Tín mời hết danh y nhưng ai cũng bó tay hết cách. Chuyện này lại làm Trần Tín lo tới nóng ruột. Nói thật thì, tình cảm của hắn với Tần Nguyên còn sâu đậm hơn những huynh đệ khác nhiều, giờ đây Tần Nguyên mắc phải căn bệnh lạ này, nằm mãi trên giường, hỏi sao hắn không nóng lòng?
Trần Tử Khôn suy nghĩ một lát, rồi nói với Văn Đan Khê: “Mẫu thân, hay là Nhị thúc bị tâm bệnh?”
Văn Đan Khê trầm ngâm giây lát, mặt mang ngờ vực: “Cũng có thể lắm.”
Trần Tử Khôn cười thần bí: “Mẫu thân, chờ con dò la thực hư rồi lại nghĩ đối sách.”
Văn Đan Khê vỗ vỗ đầu cô, vẻ mặt hiền lành: “Cứ để mẹ với cha đi thăm được rồi, con còn bé thì biết gì chứ. Nhị thúc con có tâm sự thì cũng đâu nói với con.”
Trần Tử Khôn hếch đầu ngạo nghễ: “Mẫu thân, sau này có chuyện gì, mẹ cứ mạnh dạn cho nữ nhi đi làm. Sau này con là người làm đại sự, nên trải nghiệm sớm mới phải.”
Văn Đan Khê buồn cười, bây giờ Tử Khôn ngày một lớn, dần dần cô cũng có thể nhìn ra cái bóng của Trần Tín trên người con. Cô nhóc này trước mặt người ngoài còn bình thường, nhưng vừa về tới nhà, ở trước mặt hai vợ chồng họ thì thỉnh thoảng lại lộ ra bộ dạng ngốc nghếch. Quả nhiên, di truyền là không thể coi thường.
Cuối cùng Trần Tử Khôn thừa dịp cha mẹ không để ý tới mình, bèn xách một cái rổ lặng lẽ đi tới một cái viện bỏ hoang ở chợ Tây, sau nửa canh giờ, cô cắp rổ đi tới Tần gia.
Linh nhi và Lộ Lộ vừa thấy cô tới thì vội cười chào đón.
“Bảo nhi, sao gần đây muội không tới chơi với bọn ta.”
Tiểu Tử Khôn đáp nghiêm trang: “Ừm, một lời khó nói hết. Muội tới thăm Nhị thúc, lát nữa sẽ nói chuyện tiếp với hai người.”
Lộ Lộ xung phong nhận việc: “Bảo nhi tỷ tỷ, muội đi thăm cha với tỷ.”
Tử Khôn vội xua tay lắc đầu: “Không cần đâu, tỷ chỉ nói mấy câu với Nhị thúc thôi, muội cho tỷ mượn cha chút nhé.”
Văn Đan Khê vội hỏi sao thế. Xưa nay Trần Tín là người không giấu được bí mật, vợ vừa hỏi hắn đã khai hết: “Nhị đệ nói sau này muốn bồi dưỡng Bảo nhi thành người thừa kế.”
“Gì cơ?” Văn Đan Khê kinh ngạc thấy rõ, cô trầm ngâm giây lát rồi ngoảnh sang Tử Khôn, trịnh trọng hỏi: “Bảo nhi, con thấy việc này thế nào?”
Trần Tử Khôn không ngờ Tần Nguyên lại ra quyết định nhanh như thế, cô dằn vui sướng trong lòng xuống, đáp với vẻ nhu thuận lại bất đắc dĩ: “Thật ra Bảo nhi vẫn muốn ở bên cạnh cha mẹ, có điều, bây giờ cha không có người nối nghiệp, thân nữ nhi như con đành phải đứng ra, nghĩa bất dung từ gánh vác trách nhiệm này. Vì bách tính mười sáu châu Hà Đông của chúng ta, cũng vì cho các thúc thúc an lòng, Bảo nhi nguyện hy sinh bản thân, hoàn thành nguyện vọng của mọi người.”
Văn Đan Khê nghe kiểu nói năng trầm bổng êm tai của con gái mà ngờ vực thấy rõ. Trần Tín thì cảm động tới rối tinh rối mù. Hắn kích động nói: “Bảo nhi, cha không thương lầm con. Con nhỏ như vậy mà đã biết lấy đại cục làm trọng. Bé gái khác hằng ngày đều ở nhà bắt bướm thêu hoa, nhưng con thì phải phơi nắng phơi gió ở thao trường, còn phải nghe tiên sinh dạy cả đống thiên thư.”
Tử Khôn tiếp lời: “Cha, đây là chuyện Bảo nhi nên làm.”
Trần Tín còn định nói tiếp, thì đúng lúc có người báo rằng Mặt Thẹo tới gặp hắn. Trần Tín đành phải tạm biệt vợ con đi gặp Mặt Thẹo.
Văn Đan Khê đâu dễ lừa như vậy, cô híp mắt dò xét con gái, im lặng hồi lâu, sau đó chỉ hỏi một câu nhàn nhạt: “Tử Khôn, con nghĩ vậy thật à?”
Trần Tử Khôn cực hiểu mẹ mình không dễ lừa như cha, thế là cô lật đật vứt luôn bộ mặt hiên ngang lẫm liệt, hùng hồn dữ dội vừa rồi, thay vào đó là cái mặt cười lấy lòng: “Sự sắc sảo của mẫu thân đúng là thiên hạ vô song, trên đời không ai bằng. Nếu nữ nhi là Tôn Ngộ Không, thì mẫu thân chính là Phật Như Lai, nữ nhi lăn lộn cách chi cũng không vượt nổi ngũ chỉ sơn của mẹ.”
Văn Đan Khê cười khẽ, cô nhìn chăm chăm khuôn mặt xinh xắn lại toát ra anh khí của con gái, trừ mắt và màu da ra thì cô bé giống hệt cha mình, sau khí lớn lên chắc sẽ thành một cô nương đoan trang khí phách. Cô đưa tay sửa sang lại cổ áo của cô bé, cô vẫn chưa thích nghi được với sự trưởng thành sớm của con gái mình, ngẫm lại lúc mình mười tuổi đang làm gì? Không phải trông mong thầy cô cho ít bài tập, thì cũng chỉ chăm chăm dán mắt vào TV. Song, cô ngẫm lại, khoảng cách giữa cổ nhân và người hiện đại là cả một vực sâu, bé gái nơi đây mới mười ba tuổi đầu đã phải lập gia đình. Haizz…
Văn Đan Khê quan sát hồi lâu, rồi mới chậm rãi nói: “Bảo nhi, con nghĩ kỹ rồi sao? Làm người thừa kế của phụ thân hoàn toàn không dễ dàng đâu. Mẹ và cha con chỉ hy vọng con có thể sống hạnh phúc là đã hài lòng rồi, những thứ khác đều không quan trọng.”
Trần Tử Khôn đáp nghiêm túc: “Mẫu thân, con muốn thử. Hơn nữa mẫu thân, mẫu thân quên trước đây đã từng dạy Bảo nhi rằng, làm người phải dám nghĩ dám làm. Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền sao. Nếu ngay cả nghĩ chúng ta cũng không dám nghĩ, thì chẳng phải cả đời này đều vô nghĩa rồi sao? Mẫu thân, mẹ và cha bằng lòng sống bình yên qua ngày, nhưng trên đời này không phải tất cả mọi người đều bằng lòng với cuộc sống như vậy. Con đã nghĩ rất kỹ rồi.”
Văn Đan Khê ngẫm kỹ lại lời con, lặng thinh trong phút chốc.
Trần Tử Khôn thấy mẫu thân im lặng hồi lâu, bèn hỏi với giọng không chắc chắn: “Mẫu thân, lẽ nào mẫu thân nghĩ bé gái bọn con thấp hơn bé trai một bậc? Cho nên không tán thành con làm vậy?”
Văn Đan Khê đáp vội: “Tất nhiên không, mẫu thân cũng là nữ nhân, sao lại có loại suy nghĩ này chứ?”
Trần Tử Khôn dẫu môi, hừ lạnh một tiếng: “Nhưng trên đời này có rất nhiều người dù là nữ nhân nhưng cũng nghĩ như thế, tự họ nghĩa còn chưa đủ, còn muốn để người khác nghĩ y như mình. Chính họ không dám nghĩ không dám làm, lại luôn chối bỏ người khác cũng không làm được!”
Văn Đan Khê thở dài trong lòng, chẳng biết con gái có tư tưởng như vậy là may mắn hay bất hạnh? Ở thời đại này, nó có suy nghĩ và kiến thức đó, nhất định sẽ biến thế tục thành một nơi hoàn toàn xa lạ…
Bất chợt, cô ngẫm lại, mỗi người có chí riêng, hạnh phúc có trăm ngàn hình thái, tại sao cô cứ áp đặt quan niệm bản thân lên người khác chứ? Nhân sinh cùng lắm chỉ là cầu nhân đắc nhân mà thôi. Nếu con gái đã nguyện lòng thì cô sẽ để cho con gái đi.