Nữ Y Về Thời Loạn
Chương 109 :
Ngày đăng: 17:56 30/04/20
Edit: Yunchan
Mùa thu năm Kiến Nguyên hai mươi bốn, đại cục thiên hạ tạm định, Trung Nguyên và Giang Nam trải qua mấy năm giao tranh, hơn mười phản vương khởi binh năm xưa dần dần phiêu dạt bốn phương. Ba mươi sáu châu vùng Trung Nguyên cuối cùng rơi vào tay Lưu Nghĩa, thành lập nước Ngụy, tự xưng là Ngụy Vương, hai mươi bốn châu Giang Nam bị Ngô Thiên Hoa chiếm cứ, thành lập nước Ngô, tự xưng Ngô vương, hai mươi tám châu Tấn Trung thì nằm gọn trong tay Viên gia, thành lập nước Tấn. Hậu duệ hoàng thất Đại Lương Phúc vương hoang mang sợ hãi như chó nhà có tang, chạy trốn khắp nơi, sau rốt dắt theo hai vạn tàn binh và một nhóm di lão, di thiếu(*) vượt Đông tới Di châu, an phận ở một góc, kéo dài hơn tàn. Kể từ đó, quan viên các tuyến Hà Đông, tướng sĩ các cấp của quân Phá Lỗ cũng dần dần dâng tấu thỉnh Trần Tín lập nước xưng vương. Trần Tín nhận được hàng chồng tấu chương như tuyết rơi cũng khó tránh khỏi há hốc mồm, nhất thời chẳng biết giải đáp thế nào mới phải.
(*) Di lão: lão thần triều đại trước.
Di thiếu: người trẻ tuổi còn trung thành với triều đại trước.
Hắn nhìn về phía Tần Nguyên, Tần Nguyên cúi đầu đáp cung kính: “Xin đại ca thuận theo thời thế, chớ phụ lòng mọi người.”
Hắn lại nhìn về hướng mấy huynh đệ khác, bọn Hồng đại hồ tử vẫn nghe lệnh Tần Nguyên theo thói quen, liếc nhìn nhau rồi lập tức kêu lên: “Nhị ca nói cực phải, bọn đệ sẽ không dị nghị.”
Trần Tín nhíu chặt mày, suy tư một lát vẫn không quyết định được, cuối cùng hắn đành phải về nhà hỏi suy nghĩ của nương tử mình.
Văn Đan Khê trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi nói: “Chàng đồng ý thỉnh cầu của các tướng sĩ đi, tình hình thiên hạ như vậy, chúng ta chỉ còn cách xuôi theo chiều gió thôi.”
“Nhưng mà…” Trần Tín khó xử ra mặt, bản thân hắn có tài bao nhiêu hắn không biết sao, trước đây hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới xưng vương xưng bá, luận tâm kế, hắn so ra còn kém xa con gái cưng của mình. Chẳng qua…
Trần Tín đang do dự thì chợt nghe thấy một tiếng cười to sang sảng, hai phu thê cùng ngoái đầu lại thì thấy Trần Tử Khôn bước ung dung về phía phụ thân, cười nói: “Cha có gì lại do dự, cha vốn là người đứng đầu Bắc địa, lập nước xưng vương là chuyện đương nhiên. Vả lại, ngay cả mấy tên tầm thường như Lưu Nghĩa, Ngô Thiên Hoa, Viên Vinh Hi cũng dám tự xưng vương, tại sao cha anh minh ngút trời lại không thể? Theo nữ nhi thấy, cha đang khiêm tốn quá mức thôi.”
Trần Tín vừa nghe thấy lời con gái thì bật cười ha hả, trong lòng thoải mái không gì sánh được.
Văn Đan Khê nghiêm mặt nói: “Nữ nhi còn không phải là người kế thừa đại nghiệp của chàng sao.”
Trần Tín hừ lạnh một tiếng: “Nàng cho là ta ngốc thật à, ta đã làm ông nội người ta rồi, còn không thể thấy rõ toan tính trong lòng con sao.”
Văn Đan Khê để ý từ sau khi Tuyết Tùng có con, câu cửa miệng của Trần Tín cũng đổi theo luôn.
Tiếp đó hắn lại thở ra một hơi thật dài, chọc chọc thê tử, hỏi: “Này, nàng nói xem rốt cuộc con gái giống ai?”
Văn Đan Khê lập tức phủ nhận: “Nói tóm lại ai cũng nói nó không giống ta.”
“Nó chỉ có bề ngoài giống ta, còn đầu óc với tính tình thì tuyệt đối không giống.”
Cuối cùng hai người nhất trí cho rằng đứa con này là thiên phú dị bẩm, chẳng giống ai.
“Nhị Tín, sau khi chàng lên làm quốc quân, cần phải nhớ kỹ đừng phạm vào sai lầm của những vị vua khác nhé…” Văn Đan Khê chủ động tiến vào lòng hắn, dịu giọng khuyên nhủ.
Trần Tín hừ mũi một tiếng: “Đã là phu thê bao nhiêu năm rồi, mà nàng cứ không tin ta. Ta chuẩn bị ngày mai tảo triều sẽ nói rõ với quân thần, không ai được nhắc tới chuyện nạp phi. Chuyện này nàng cứ yên tâm.”
Văn Đan Khê than thở bất đắc dĩ: “Chàng đó, thật ra ta chỉ muốn khuyên chàng làm một minh quân mà thôi.”