Nữ Y Về Thời Loạn

Chương 21 :

Ngày đăng: 17:54 30/04/20


Edit: Yunchan



“Cô…” Trần Tín câm nín, trong giây lát không biết phải bẻ lại thế nào.



Văn Đan Khê thừa cơ lùi lại mấy bước rời xa nơi nguy hiểm. Trong khi Trần Tín vẫn nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt sói, Văn Đan Khê lập tức ngoảnh mặt đi ngẩng đầu nhìn trăng. Thế là hai người lại rơi vào im lặng lần hai.



Văn Đan Khê hắng giọng nói: “Ngài không còn chuyện gì nữa thì ta đi đây.” Nói rồi cô từ từ cất bước giả vờ muốn bỏ đi.



Trần Tín không dằn được cơn kích động, nhảy nhanh tới trước đuổi theo cô, gấp giọng gọi: “Này, cô đừng đi —-“



Văn Đan Khê làm ra vẻ mắt điếc tai ngơ, tuy nhiên bước chân lại chậm đi đáng kể. Dưới cơn nóng lòng, Trần Tín buột miệng: “Nói cho ta biết, tại sao cô lại từ chối?”



Văn Đan Khê chẳng thèm ngoái đầu lại, lời ít mà ít nhiều: “Muốn cư tang.”



“Ta không tin!”



“Chuyện khác không muốn nói.”



Trần Tín bướng bỉnh thoắt cái đã lên tới nơi, hắn nhảy phắt qua trước mặt cô, giang hai tay ra chặn lại: “Cô nhất định phải nói cho ta biết! Bằng không, ta không cho cô đi —“ Cái bản tính lưu manh lộ hết cả ra ngoài.



Văn Đan Khê đành chịu: “Được rồi, ta nghĩ tính cách hai chúng ta không hợp nhau.”



Mắt Trần Tín chớp lên, nét mặt không đồng tình: “Ta thấy rất hợp.” Đoạn hắn bổ sung thêm một câu: “Tính ta rất tốt, không tin cô cứ hỏi các huynh đệ ta đi.”



Văn Đan Khê khoanh tay lại, nói thật: “Ngài coi đi, vấn đề xuất hiện rồi kìa, chúng ta căn bản không đạt được nhất trí, ta đồng ý còn ngài phản đối. Ta cho là không tốt còn ngài thì nghĩ tốt.”



Trần Tín lại cáu lên, cô nói vậy là ý gì? Hắn hậm hực nói tiếp: “Cô, cô quả nhiên cực gian xảo.”




Trần Tín nói xong câu đó thì sải bước đi mất hút.



Cả khoảng sân quay lại với sự yên tĩnh.



Một lát sau, bỗng nghe tiếng gầm thét của Trần Tín vang lên ngoài ngõ: “Ai ở đâu, cút hết ra đây cho ta! Hạ hắc tử, theo ta về núi. Những người khác ở lại!!”



Chẳng bao lâu sau đã nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn và tiếng ngựa hý vang. Tiếng vó ngựa cồm cộp gõ vào đất từ gần tới xa, mãi tới khi mất hút trong bóng đêm sâu.



Đêm dần khuya, đám đông đang hóng mát ở sân đập lúa cũng từ từ tản đi.



Lý Băng Nhạn dắt hai đứa trẻ về nhà, cô đưa chúng về phòng ngủ rồi quay lại ngồi bên Văn Đan Khê, ân cần hỏi han: “Hai người cãi nhau sao?”



Văn Đan Khê vẫn chưa hiểu tại sao Trần Tín lại đột nhiên lên cơn, bèn kể lại chuyện vừa xảy ra một cách chọn lọc, nói xong cô hỏi: “Tỷ nói xem, hắn tới nhà cầu thân muội, muội hỏi thăm xa gần tình hình nhà hắn thì có quá đáng không?”



Lý Băng Nhạn vén tóc mai vướng ở trán giúp cô rồi cười dịu dàng đáp: “Muội à, sao lại ngốc thế, muội có thể tìm người khác để hỏi thăm mà.”



Văn Đan Khê lắc đầu: “Muội hỏi rồi, nhưng họ không biết.”



Lần này Lý Băng Nhạn cũng tò mò hẳn lên: “Ngay cả huynh đệ kết nghĩa của ngài ấy cũng không biết sao?”



Văn Đan Khê gật đầu khẳng định. Tần Nguyên có biết không thì cô chưa dám chắc, nhưng ba người còn lại thì không biết thật.



Lý Băng Nhạn cúi đầu suy tư giây lát, rồi nói với giọng đầy lo lắng: “Có lẽ Trần tướng quân không muốn kể nỗi khổ tâm trong lòng với người khác.”



Văn Đan Khê cười khổ nói: “Thảo nào người ta nói hắn âm tình bất định, thay đổi thất thường, hơi tý là cắn người. Bỏ đi, vậy cũng hay, chúng ta được yên tĩnh.”