Nữ Y Về Thời Loạn

Chương 24 :

Ngày đăng: 17:54 30/04/20


Edit: Yunchan



Tần Nguyên lắc lư cây quạt khá là phong độ, ung dung nói: “Các đệ, hoàng đế chưa lo mà thái giám đã gấp rồi à.”



Mặt Thẹo trừng hai mắt lên sửng cồ: “Lão Nhị, huynh dám nói mình không đau lưng không, huynh xem mấy hôm nay chúng ta sống thế nào hả? Suốt ngày nề nếp phép tắc y chang đại cô nương, chỉ sợ chọc cho đại ca nổi khùng.”



Tần Nguyên nghe mà trầm ngâm giây lát, nhỏ giọng đáp: “Ừm, thật ra thì ta có một ý.”



Mặt Thẹo và Hạ hắc tử vừa nghe có cách thì nhanh nhảu chen đầu tới, trưng ra tư thế chăm chú lắng nghe.



Tần Nguyên tiếp lời: “Hôm nay ta vào phòng đại ca, hình như thấy huynh ấy đang viết gì đó, các đệ đây ai rảnh thì tới đó lấy, có dịp nào thích hợp thì giao cho Văn cô nương, ừm, giống như lần trước vậy.”



Hạ hắc tử nhớ lại chuyện lần trước thì xị mặt, miệng ngoác rộng như cái gáo: “Lão Nhị, ngươi đừng hãm hại ta, lỡ Văn đại phu cho thêm một quả tim heo thận heo hay bộ phận nào đó của heo, đại ca trách tội thì ta không gánh nổi đâu.”



Tần Nguyên cười xảo quyệt, dùng cây quạt vỗ vỗ vào cái đầu to của hắn, rồi nói với hàm ý sâu xa: “Ngươi dốt quá, thật ra ngay lúc đại ca nói ra câu đó thì đã hối hận rồi, nhưng huynh ấy không vứt mặt mũi đi được. Các ngươi cứ việc tới đó, bất kể Văn cô nương trả về vật gì, huynh ấy cũng có cớ để đi tìm cô ấy, hiểu chưa?”



Hạ hắc tử há miệng, ngẫm lại một hồi mới bừng tỉnh, lập tức bật ngón cái khen tấm tắc: “Lão Nhị, thảo nào hai ta được người khác khen là có học thức nhất núi Nhạn Minh, ngươi đúng là đảm nhiệm cái danh này cực tốt.”



Ánh mắt Tần Nguyên lóe lên, cười ra vẻ khiêm tốn: “Đi đi, quan sát thật kỹ hành động của đại ca.”



Hạ hắc tử cười khà khà rồi chạy như bay vào phòng Trần Tín hầu hạ.



Lúc này Trần Tín đang buồn bực đi tới đi lui trong phòng một cách bất an. Đồ đạc trên bàn bị hắn lật tung tới ngổn ngang. Hạ hắc tử đi vào mở lời: “Tướng quân, trong phòng ngột ngạt, ngài ra ngoài một lát cho mát đi ạ.”



Trần Tín nói mà chẳng buồn suy nghĩ: “Hừ, trời nóng tới mức làm người ta bực dọc.” Nói rồi mặt ủ mày chau bước ra khỏi phòng.



Hạ hắc tử ở đằng sau gọi với theo: “Tướng quân, thuộc hạ dọn phòng một chút rồi sẽ tới ngay.”



Trần Tín chẳng thèm đếm xỉa tới hắn, lê bước rũ rượi ra ngoài.



Hạ hắc tử chớp thời cơ nhanh tay xốc tung đồ đạc trên bàn. Chữ trên tờ giấy này hệt như gà bới, không phải, tờ giấy khác viết câu “Nữ tử và tiểu nhân khó dưỡng”, chả phải lời hay ý đẹp gì, không phải luôn. Lục lọi cả buổi trời rốt cuộc hắn cũng tìm được một tờ giấy, trên đó viết mấy chữ “Văn Đan Khê Văn Đan Khê Đan Khê”.



Hạ hắc tử cười trộm, gấp lại rồi nhét vào lòng. Nhưng nghĩ lại, hắn sợ tới lúc đó Văn Đan Khê lại nghi là hắn viết hộ, bèn tìm thêm mấy tờ bố cáo do Trần Tín tự tay viết trước đây để mang kèm theo.



Rạng sáng hôm sau, ba người lại cùng nhau vào thôn Thanh Khê lần nữa. Lần này Mặt Thẹo còn đặc biệt vác theo hai bao lúa mạch, một túi đậu xanh và nửa túi đậu tằm, hắn vẫn còn nhớ nhung cái món ăn vặt lần trước. Trong khi Hạ hắc tử thì nhớ lời Tần Nguyên dặn, mua một cái đầu heo to để xách qua.



Văn Đan Khê không ngờ ba người này lại quay lại nhanh như vậy. Nhưng cô vẫn rất hợp tác không hỏi Quách Đại Giang khó chịu chỗ nào. Vả lại còn hết sức tự nhiên giao cho Mặt Thẹo và Hạ hắc tử nhiệm vụ giã lúa mạch và xay số đậu tằm với đậu phụ mà cô ngâm tối qua, để cô làm bánh bột lọc. Phân công công việc cho mỗi người đâu đó xong xuôi, cô mới bắt tay vào làm đầu heo kho.




Trần Tín nghe xong thì lòng bỗng dâng lên cơn mừng rỡ không nén nổi, nhưng vẫn không thể hiện ra nét mặt, hắn giả vờ thâm trầm, gật gù nói: “Ừm, coi như cô ta biết điều.”



Tần Nguyên cười mập mờ hỏi: “Nhưng mà, tại sao Văn đại phu lại tặng đầu heo cho các đệ? Hay là lại có sự tích gì chăng?”



Trần Tín vừa nghe câu này thì trừng ba người với ánh mắt sắc lẻm, lạnh giọng hỏi: “Nói đi, các ngươi lại lén làm chuyện gì sau lưng ta?”



Sống lưng Hạ hắc tử hơi cứng lại, vô thức giơ tay lau lau trán.



Tần Nguyên nhướng mày, hỏi bằng giọng rất dị: “Hắc tử, ngươi nói xem nào.”



Hạ hắc tử liếc Tần Nguyên đầy ngụ ý: Tối qua ngươi hứa rồi, ngươi phải chịu trách nhiệm cho bọn ta đó.



Tần Nguyên như đi guốc trong bụng Hạ hắc tự, nháy mắt trấn an: Đừng sợ, ta đảm bảo giùm cho.



Hạ hắc tử thấy có người cổ vũ, nhất thời tim không đập nhanh mà lưng cũng không cứng nữa. Hắn hắng giọng nói thật dõng dạc: “Tối qua thuộc hạ dọn phòng cho tướng quân, vô tình nhìn thấy một bức tranh đẹp nên bèn cất lại, nào ngờ hôm nay lại bị Văn đại phu vô tình ngó thấy. Lúc gần đi, Văn đại phu mỉm cười đầy thâm ý, rồi bảo thuộc hạ mang đầu heo về đây.”



Mặt Trần Tín sầm xuống, hỏi: “Nói, bức tranh ngươi cho cô ta xem vẽ gì?”



Mặt Thẹo chõ mồm vào: “Cái này đệ biết, là vẽ con chó bự cắn con nhím nhỏ.”



… Cả đình lặng ngắt như tờ.



Mặt Trần Tín căng phình tới mức đỏ bừng, hắn đứng bật dậy ngay tức khắc, Hạ hắc tử sợ rúm người vội lui ra sau mấy bước.



Ánh mắt sắc bén như dao găm của Trần Tín đảo quanh dò xét bọn Mặt Thẹo và Hạ hắc tử, sau cùng rơi xuống nét mặt thảnh thơi của Tần Nguyên.



Tần Nguyên chẳng buồn nhìn hắn, chỉ nhìn nửa cái đầu heo còn nguyên xi trên bàn. Rung đùi lẩm bẩm với giọng đắc ý: “Lần trước tặng tim heo là để chỉ thiếu đầu óc, lần này tặng đầu heo để ám chỉ điều gì?”



“RẦM!”



Trần Tín dộng mạnh xuống bàn, mâm đĩa trên bàn nhảy hết lên theo cơn địa chấn, bỗng nghe hắn hét lên phẫn nộ: “Cô ta lại dám nói ta là đồ đầu heo!”



Mặt Thẹo không sợ chết còn đổ thêm dầu vào lửa: “Chưa chắc đại ca là đầu heo, không chừng cô ấy nói huynh là óc heo —-“



Mọi người: “…”