Nữ Y Về Thời Loạn

Chương 29 :

Ngày đăng: 17:55 30/04/20


Edit: Yunchan



Văn Đan Khê nhìn xuống, người vừa lên tiếng chính là Tống Nhất Đường. Cô hỏi với giọng kinh ngạc: “Tống công tử chưa về nhà sao?”



Tống Nhất Đường mỉm cười: “Vốn định về nhà hôm nay, lúc gần đi thì muốn tới nhà cô để lấy thêm thuốc dùng dọc đường, cũng nhân tiện cáo từ cô luôn thể. Không ngờ lại đụng phải mã phỉ vào thôn.”



Văn Đan Khê sực nhớ ra hình như lúc nãy trong toán người đánh nhau với bọn mã phỉ có một thị vệ của y, lúc đó tâm trạng cô rối bời nên không nghĩ gì.



Văn Đan Khê mỉm cười cảm kích: “Đa tạ Tống công tử ra tay giúp đỡ.”



Nói rồi toan nhảy khỏi cây, lúc này Văn Đan Khê có hơi chật vật, tất nhiên lúc bé cô đã từng leo cây, nhưng cây này quá lớn, hai tay cô ôm không hết nổi, hơn nữa váy áo cũng hơi rườm rà.



Tống Nhất Đường nhận ra cô đang bối rối, bèn mỉm cười vươn tay ra: “Để ta giúp cô.”



Văn Đan Khê vội vàng lắc đầu, cô vẫn cố hết sức tránh tị hiềm. Hai tay cô nắm chặt vào một chạc cây khá to, treo cả người lủng lẳng giữa không trung, hai chân cách mặt đất còn tới một quãng lớn. Cô cắn răng nhảy phịch xuống đất.



Tống Nhất Đường hơi sững sờ, vội vã muốn bước lên đón lấy, nhưng tay y còn chưa chạm tới thì Văn Đan Khê đã nhảy xuống rồi. Hai người suýt thì va vào nhau. Văn Đan Khê loạng choạng vài cái mới miễn cưỡng lấy lại thăng bằng, cô quay sang Tống Nhất Đường nói vội: “Ta phải về nhanh xem sao, lát nữa ngài sai người tới lấy thuốc nhé.” Nói rồi cất bước chạy nhanh vào viện.



Đúng lúc này, một trận vó ngựa dồn dập chợt vang lên sau lưng, Văn Đan Khê hớt hải ngoái đầu, thấy Trần Tín đang ngồi trên con ngựa cao to, trên y phục hắn dính đầy vết máu loang lổ, ánh mắt nghiêm khắc âm u, thần thái khá là dữ tợn. Hắn vừa nhác thấy hành động của hai người từ xa thì lòng đã bùng lên cơn cuồng nộ. Hắn lập tức vỗ đầu ngựa, định quay đầu đi.



Văn Đan Khê vừa nhìn thấy sắc mặt Trần Tín đã biết ngay là hắn hiểu lầm, trong lòng sinh ra cảm giác bất đắc dĩ. Cô dứt khoát không giải thích gì mà chỉ “Úi” một tiếng giòn tan:



“Chân ta trật rồi.”



Trần Tín nghe thấy rất rõ, không dằn lòng được ghìm đầu ngựa lại.



Tần Nguyên ở bên hợp thời thêm vào: “Không xong, nhìn qua rất nghiêm trọng.”



Trần Tín không đếm xỉa tới cơn tức trong lòng nữa, nhảy phắt xuống ngựa, sải bước thật nhanh tới gần Văn Đan Khê, lúc đi tới cạnh cô còn không quên chen Tống Nhất Đường qua một bên.



Hắn ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm chân cô hỏi dồn: “Sao vậy? Có nặng lắm không?”




Trong khoảnh khắc bầu không khí trong phòng trở nên nặng trĩu, chẳng ai lên tiếng.



Lát sau Văn Đan Khê mới ngẩng đầu hỏi: “Hồ Tứ đã chết rồi sao?”



Tần Nguyên lắc đầu với vẻ tiếc nuối: “Chưa.”



Lý Băng Nhạn cũng hỏi với giọng lo lắng: “Liệu bọn chúng có trở lại không?”



Tần Nguyên còn chưa kịp trả lời thì Trần Tín đã trầm giọng nói: “Yên tâm đi, sẽ không có lần tới nữa. Ngày mai ta sẽ dẫn binh truy sát đám tàn quân của Hồ Tứ, làm thịt toàn bộ!”



Tần Nguyên ngoảnh sang Trần Tín, dịu giọng nói: “Đại ca xin hãy bình tĩnh, núi Thanh Long hiểm trở không thua núi Nhạn Minh, nếu cứ khăng khăng tấn công thì e là không dễ, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, đại ca cần gì phải nóng lòng nhất thời?”



Trần Tín trầm mặc giây lát rồi hỏi ngược lại: “Vậy đệ nói xem giờ nên làm sao?”



Tần Nguyên đứng lên, thong thả rảo bước trong phòng, chậm rãi nói: “Thôn Hạ Hà, thôn Khê Đầu và thôn Thanh Lâm đều dựa núi kề sông. Chúng ta có thể xây tường thành dọc theo thế núi. Dựng đài quan sát ở lối vào, thường ngày sẽ phái vài trinh sát theo dõi tình hình các thôn mọi lúc mọi nơi, dù bọn cướp tới cũng có thể chống đỡ được nửa ngày.”



Trần Tín lắng nghe chăm chú, chốc chốc lại gật đầu.



Rồi hắn bỗng cất giọng hỏi: “Còn thôn Thanh Khê và những thôn còn lại thì sao?”



Trước mặt những thôn này là sông nhỏ và đồng bằng. Hơn nữa thôn dân phân tán khắp nơi. Cách này e là khó lòng thực hiện được.



Con ngươi Tần Nguyên chuyển động thật nhanh, rồi y lắc đầu đáp: “Việc này tiểu đệ còn đang suy nghĩ.”



Nghe họ nói vậy Văn Đan Khê và Lý Băng Nhạn cũng hơi sốt ruột, đồng loạt ngó sang Trần Tín. Trái lại Trần Tín lại rất thích kiểu nhìn này, đặc biệt là của cô. Hắn ngồi thật chỉnh tề rồi nghiêm mặt nói: “Các cô cứ tên tâm, ta sẽ phái nhiều binh hơn tới các thôn, chắc chắn sẽ bảo vệ các cô chu toàn.”



Văn Đan Khê nghe xong nhưng nét mặt vẫn chẳng khá lên chút nào, vẫn giữ nguyên dáng vẻ tiều tụy lo âu.



Trần Tín thấy dáng vẻ này của cô thì nghĩ rằng cô đang lo lắng cho an toàn của mình, tim bỗng thắt lại, không cầm lòng được bật thốt ra lời: “Hay là cô theo ta lên núi đi.”