Nữ Y Về Thời Loạn
Chương 31 :
Ngày đăng: 17:55 30/04/20
Edit: Yunchan
Muốn đàm phán thì cô phải thể hiện được thực lực bản thân, Văn Đan Khê vắt nát óc nghĩ xem mình còn tài nào để tung ra không đây. Về phần thi từ ca phú, đàn hát xướng ca linh tinh gì đó, áng chừng mấy người đầu thô này chẳng thích nổi đâu. Còn đạo trị quốc, đạo buôn bán thì tạm thời họ không xài được. Xét hết một loạt thì ngẫm lại chỉ có y thuật và tài nấu ăn là còn đất dùng thôi. Văn Đan Khê định bụng sẽ vận dụng cách lần trước, làm một bữa cơm thịnh soạn để đãi nhóm Trần Tín ăn thả cửa, sau đó nhân cơ hội đặt vấn đề luôn thể.
Nghĩ thông rồi Văn Đan Khê bèn chào Lý Băng Nhạn, vào bếp kiểm tra xem có thể chuẩn bị món gì. Cô hít sâu một hơi, khởi động tay chân, nhủ thầm: Cô cần phải quen dần với hoàn cảnh này, về sau nó sẽ còn tiếp diễn nữa, nếu lần nào cô cũng sa sút tinh thần thế này thì sao sống tiếp được nữa chứ!
Văn Đan Khê thầm dựng lại tâm lý cho mình. Dần dần cô cũng lấy lại được sinh lực.
Cô nhờ Lý thẩm và Vương thẩm làm thịt hai con gà trống nuôi trong nhà, một con làm gà hầm nấm, một con làm món gà cay. Hôm nay trong thôn không bán thịt, nên cô bảo Lý thẩm tới nhà lão Tiền đánh cá ở đầu thôn để mua tôm và hai con cá lớn. Vả lại mấy hôm trước Tuyết Tùng theo đám con nít bắt được nửa thùng lươn và ốc đồng, gom góp lại cũng đủ một bàn thức ăn lớn rồi.
Lý Băng Nhạn cũng muốn vào bếp phụ một tay, song Văn Đan Khê không cho cô ra ngoài mà bắt cô phải nghỉ ngơi cho thật khỏe.
Tần Nguyên nhân cơ hội tranh thủ hỏi thăm Lý Băng Nhạn chuyện tiến triển tới đâu. Trần Tín ngồi bên cũng dỏng tai lên lắng nghe. Lý Băng Nhạn nhớ lời Văn Đan Khê dặn nên chỉ nói mình đã truyền lời, còn Văn Đan Khê nghĩ sao thì cô không biết được. Tần Nguyên cười cảm ơn cô, sau đó chuyển qua hỏi chuyện hai đứa trẻ, Trần Tín thì hơi hồi hộp trong lòng.
Lúc này Hạ hắc tử đảo tròn mắt, chõ miệng vào: “Lão Nhị này, ngươi nói với cô ấy thế này đi, chúng ta bảo cô ấy lên núi hoàn toàn không có ý gì khác, chỉ tại trên núi quá thiếu đại phu, đầu bếp cũng thiếu. Cô ấy vừa biết y thuật vừa biết nấu ăn vừa biết chữ, tương lai thể nào cũng đủ chuẩn làm người có học vấn thứ ba trên núi.”
Mặt Thẹo phản đối ý kiến của Hạ hắc tử: “Thiếu đại phu với thiếu đầu bếp khỉ gì, toàn mấy thứ tạp nham, chúng ta thiếu nhất chính là tẩu tử!”
Hạ hắc tử nói tiếp với cái mặt khinh bỉ: “Ngươi ngu à, câu này chỉ giấu trong bụng thôi, nói ra mà được sao? Chậc, người thiếu học thức đúng là không kín nổi cái mồm.”
Hai người này vừa lên tiếng thì mọi người chỉ còn biết câm nín. Tần Nguyên cười chịu thua, quyết định không thảo luận đề tài này nữa. Tới đây Hạ hắc tử mới sực nhớ ra Lý Băng Nhạn còn ở đây, lập tức khóa mồm lại. Mặt Thẹo thì rất bực mình, lần nào hắn nói cũng là sự thật, sao chẳng ai thích nghe hắn nói thật thế.
Tần Nguyên quay sang thảo luận vài chuyện khác với Trần Tín: “Đại ca, sắp tới lưu dân sẽ tăng lên rất nhiều, chúng ta có thể nhân cơ hội này để chiêu mộ thêm binh sĩ. Người của chúng ta quá ít, giờ đây phân ra mấy đội thì càng ít hơn.”
Trần Tín gật đầu: “Được, đệ xem rồi lo liệu đi.”
Tần Nguyên bổ sung: “Thêm người thì e là sẽ thiếu lương thực, chúng ta phải ra sức khai khẩn nhiều đất hoang hơn nữa.”
Văn Đan Khê suy nghĩ giây lát, cuối cùng quyết định khai sơn dựng núi.
Cô vừa vá áo vừa nói: “Ta vừa biết y thuật vừa biết chữ, nấu ăn cũng biết đôi chút, sau khi lên núi có thể giúp các người không ít chuyện.”
Trần Tín nghe xong thì buồn bực đáp: “Những chuyện đó đều có người làm rồi, không cần tới cô.”
Văn Đan Khê nói tiếp: “Tuy nữ nhân như chúng ta không thể ra trận giết địch, nhưng may vá, gieo trồng, nuôi gà gì đó đều làm được hết, không thể tính là ăn không ngồi rồi.”
Trần Tín nghe mà hơn bức bối trong lòng, cô nói vậy là ý gì. Ăn không ngồi rồi là sao chứ?
Hắn cất giọng nói: “Trên núi chúng ta chẳng thiếu ai, đầu bếp, may vá, nông phu muốn người nào có người nấy. Còn chỗ đâu cho cô làm?”
Văn Đan Khê phiền muộn ra mặt: “Vậy ngài nói xem, rốt cuộc các người thiếu ai mới được?”
Lúc đầu cô cứ tưởng là mình có thể đầu cơ kiếm lợi, nào ngờ người ta căn bản không thèm ngó tới.
Trần Tín bóp trán, ấp a ấp úng cả buổi mới nhỏ giọng nói ra một câu đầy chột dạ: “Hiện giờ chỉ còn một vị trí thiếu người nhất, tìm rất lâu rồi vẫn không có ai thích hợp.”
Văn Đan Khê vừa nghe thì nhất thời hăng hái hẳn lên: “Là vị trí nào?”
Cô đã nghĩ kỹ rồi, bất kể vị trí này làm gì, cô nhất định phải lừa đối phương tin mình đủ khả năng đảm nhiệm.
Trần Tín ngượng ngùng giơ tay sờ sờ cổ, cười khờ nói: “Ta, thiếu một người vợ.”
Văn Đan Khê: “…”