Nữ Y Về Thời Loạn

Chương 86 :

Ngày đăng: 17:55 30/04/20


Edit: Yunchan



Hai ngày nữa lại qua, áo bông, giày bông và bao tay của Trần Quý Hùng cũng may xong, Văn Đan Khê ngẫm lại một chút rồi quyết định đích thân mang tới.



“Là Đan Khê à, trời rét thế này sao con lại chạy tới đây.” Trần Quý Hùng thấy Văn Đan Khê tới thăm mình thì không khỏi kinh ngạc.



Văn Đan Khê cười dâng đồ lên, Trần Quý Hùng than thở với vẻ mặt cảm khái: “Đúng là cô nương tốt, suy nghĩ thật chu đáo.”



Văn Đan Khê thấp đầu đáp: “Nghĩa phụ, mấy ngày nay con hơi khó chịu nên có phần chểnh mảng, xin người đừng để ý.”



Trần Quý Hùng cười sang sảng: “Con coi con nói kìa, ta là người vô lý như vậy sao. Đứa nhỏ như con thật là, cái gì cũng tốt, ngay cả suy nghĩ cũng tỉ mỉ. Con phải học nhóc Tín đi, suy nghĩ mọi chuyện đơn giản vào.”



Sau đó Văn Đan Khê nán lại trò chuyện với Trần Quý Hùng một lát mới về phòng.



Vào giờ cơm tối, Trần Tín trở về còn bưng theo một cái hộp. Hắn dương dương đắc ý chỉ chỉ cái hộp nói: “Nương tử, hôm nay ta nói với Nhị đệ là ta muốn viết một quyển sách. Nhị đệ liền tìm cho ta cả xấp giấy Tuyên Thành tốt nhất, còn nói sau này khắc giúp ta nữa.”



Văn Đan Khê ngạc nhiên, cô chỉ cho là hắn nói chơi thôi, ai mà ngờ người này lại muốn viết sách thật chứ.



Trần Tín lảm nhảm một mình: “Đặt tên gì thì hay nhỉ? Gọi là “Bí thuật nuôi con” hay là “Cây củ cải nở hoa” đây?”



Văn Đan Khê chen vào: “Cứ gọi là “Nhóc Tiểu Tín kỳ ngộ ký” đi.”



Trần Tín lắc đầu nghiêm trang: “Ta lại nghĩ “Cây củ cải nở hoa” hay hơn.”



Trần Tín nói xong thì cầm bút lên viết nắn viết nót mấy chữ này trên trang đầu tiên, dưới góc phải còn đệm thêm tên tác giả: Văn Đan Khê Trần Tín.


Văn Đan Khê ngồi xuống, hớp miếng trà xanh, việc của đại tẩu thật là khó làm. Mới hôm qua cô còn lo lắng chuyện này, vậy mà hôm nay đã xảy ra chuyện. Song Văn Đan Khê đã tự vực mình dậy ngay lập tức: “Đại tẩu có khó làm hơn cũng chẳng bằng làm dâu. Chí ít hiện tại mình có thể đường hoàng dạy dỗ họ.”



Qua một lúc lâu, chỉ thấy Trần Tín đeo cái mặt rối rắm về phòng.



Văn Đan Khê vội hỏi: “Sao rồi? Ngũ đệ có nghe lời chàng nói không?”



Trần Tín nói với giọng oán hận: “Nghe rồi, hắn đi tìm vợ xin lỗi rồi.”



Lòng Văn Đan Khê nhẹ đi, nở nụ cười, hỏi: “Chẳng phải tốt sao? Mây đen bay mất rồi.”



Nào ngờ Trần Tín lại nghiến răng nói: “Tên khốn đó, hắn chọc quê ta!”



Văn Đan Khê ngẩn ra, hỏi vội: “Chọc gì?”



Trần Tín ngồi xị ra trên ghế, ánh mắt tan rã: “Ta nói với hắn mấy đạo lý đó, hắn cũng chịu nghe. Cuối cùng hắn còn nói “Thảo nào huynh với tẩu chưa bao giờ cãi nhau, hóa ra là do tẩu rộng lượng sáng suốt, chưa từng nói huynh ở trên giường không được.” Nàng coi hắn nói chuyện kiểu đó đó, nếu ta không được thì sao làm ra hài tử?”



Quạ đen lại vụt qua đầu Văn Đan Khê thêm trận nữa, cái tên Mặt Thẹo này, chẳng biết nhận xét thế nào nữa.



Văn Đan Khê vội xoa dịu Trần Tín: “Nhị Tín, đừng nghe đệ ấy nói mò, đệ ấy rõ ràng đang ganh với chàng.”



Trần Tín xua xua tay, nghiêm mặt nói: “Ta rõ mà, nam nhân ế lâu năm rất dở hơi. Ta phải khẩn trương giục Nhị đệ cưới một người vợ. Nếu đệ ấy mà dở hơi, há mồm chửi người, ai chịu nổi.”



Trần Tín vừa dứt câu, thì chợt nghe ngoài cửa vọng vào giọng của Tần Nguyên: “Đại ca có ở nhà không?



Trần Tín giật bắn nhảy tót khỏi ghế, hai vợ chồng không khỏi hai mặt nhìn nhau.