Nữ Y Về Thời Loạn

Chương 99 :

Ngày đăng: 17:55 30/04/20


Edit: Yunchan



Văn Đan Khê quyết định điều tra chuyện này rõ rồi mới kể với Trần Tín. Buổi trưa hôm sau cô vừa ăn cơm xong, Xuân Phương tới báo Đỗ thị lại ra ngoài mua son. Sắc mặt Văn Đan Khê tối xuống, trong lòng bùng lên lửa giận. Thật ra chuyện này bảo Trần Tín ra mặt thì hợp hơn. Có điều, cô đã không còn kiên nhẫn ứng phó với Đỗ thị nữa rồi, sau này ngay cả hòa nhã ngoài mặt cô cũng không muốn nữa, nếu bà đã không biết xấu hổ, thì cô cũng không cần giữ gìn nữa! Huống chi cô cũng không muốn để cho Trần Tín buồn lòng khó xử.



Văn Đan Khê suy nghĩ nhanh một hồi, bèn quyết định đích thân xử lý. Cô phân công nhiệm vụ đâu vào đó, rồi ngay lập tức dẫn theo mấy người hầu tâm phúc, lặng lẽ ra ngoài từ cửa sau.



Đoàn người rẽ ngang rẽ dọc một lúc lâu, mới nhìn thấy tiệm son Vương thị ở xa xa.



Văn Đan Khê chậm rãi đi vào, lúc này trong tiệm không có khách, chỉ có một người đàn ông mặt rỗ thấp bè bè đang gảy bàn tính lạch cạch. Người đàn ông kia vừa thấy nhóm nữ quyến Văn Đan Khê vào tiệm, thì vội vàng buông bàn tính ra chào đón niềm nở: “Phu nhân, người tới mua son ạ, lại đây lại đây, người xem thử đi, người muốn loại nào.” Nói rồi hắn cúi người xuống một cách khó khăn, xếp mấy thứ son trong quầy lên.



Văn Đan Khê chỉ nhìn sơ qua, rồi hỏi vu vơ: “Nương tử nhà ngài đâu?”



Vương chưởng quỹ vừa nghe cô nhắc tới nương tử mình, thì vội cười đáp: “Nương tử nhà tôi qua nhà hàng xóm rồi, sẽ về ngay.”



Văn Đan Khê nói chuyện bâng quơ với hắn, vẻ mặt ôn hòa: “Vương chưởng quỹ, nghe nói Trịnh nương tử của ngài là một mỹ nhân? Hai người thành thân bao lâu rồi?”



Vương chưởng quỹ vừa nghe có người khen nương tử nhà mình thì mừng tới cười toe toét, mắt ánh lên vẻ kiêu ngạo đắc ý: “Nhiều người nói như vậy lắm, hì hì. Phu nhân cũng nghe nói sao. Chúng tôi thành thân hơn nửa năm rồi.”



Văn Đan Khê nhìn Vương chưởng quỹ một lát, rồi nói với Xuân Thảo Xuân Oanh: “Hai muội chọn vài thứ đi, ta đi rửa tay một lát.”



Xuân Phương vội vàng đứng dậy.



Vương chưởng quỹ do dự một chút rồi nói: “Để ta bưng nước cho phu nhân.”



Văn Đan Khê khoát khoát tay: “Không cần đâu, ta tự đi được rồi.”



Nét mặt Vương chưởng quỹ có vẻ khó xử, Xuân Thảo kịp thời cuốn lấy hắn hỏi hết cái này tới cái kia, Vương chưởng quỹ chẳng thể làm gì hơn là để mặc chủ tớ Văn Đan Khê đi vào hậu viện.
Nói xong cô không nhìn vợ chồng Trịnh Mỹ Vân đang ngây người như phỗng lấy một lần, quay người đi.



Mới ra tới cửa thì lại nghe thấy tiếng dập đầu côm cốp: “Tạ ơn phu nhân, tạ ơn phu nhân. Vương gia chúng tôi sau này tình nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp phu nhân.”



Xuân Thảo nhẹ giọng hỏi: “Phu nhân, thật sự cứ tha cho cô ta như vậy à, lỡ đâu cô ta gây sự tiếp thì làm sao?”



Văn Đan Khê đáp: “Tạm thời cứ tha cho cô ta, dù sao đứa con trong bụng cô ta cũng vô tội. Sau này hãy nói tiếp.”



Bọn Xuân Thảo đồng loạt lên tiếng: “Phu nhân thật là nhân từ.”



Văn Đan Khê chỉ cười chứ không đáp. Điều hiện giờ cô đang suy nghĩ chính là xử lý Đỗ thị thế nào, đây mới là vấn đề khó giải quyết nhất.



Các cô vừa bước vào cửa ngách, thì chợt thấy Trần Lục tử bước lên đón với vẻ mặt như đưa đám: “Phu nhân, người trở về rồi. Tiểu nhân tìm người khắp nơi.”



“Có chuyện gì?”



“Dạ, Tướng quân tức giận, đang uống rượu giải sầu trong phòng.”



Văn Đan Khê lật đật đi về hướng chủ viện, Trần Lục tử đuổi nhanh theo, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, Tướng quân đã xử lý lão, à không, là Đỗ phu nhân, ngài ấy đã đưa bà tới doanh thợ trong quân doanh Bắc Sơn rồi.”



Văn Đan Khê cả kinh trong lòng, bước chân cũng gấp rút hơn. Cô biết quân doanh Bắc Sơn đó, hơn mười dặm xung quanh nó hoang vu không một bóng người, ngoài quân đội đóng quân ra thì chỉ có vài doanh trại quân công. Trong đó còn có một nhóm phụ nữ già cả không có nhà để về, làm ít việc nhẹ nhàng như may y phục và vớ. Đỗ thị tới đó, hẳn là không còn cơ hội gặp gỡ lão nam nhân nữa. Văn Đan Khê thầm thở dài một hơi, vừa nghĩ tới Trần Tín thì tim cô bỗng thắt lại.



Cô bước nhanh về phòng, cứ tưởng lúc này Trần Tín đang uống rượu sầu một mình, vậy mà cô vừa đẩy cửa ra, thì chỉ thấy Trần Tín đang bế tiểu Tử Khôn nói đều đều: “Bảo nhi à, sau này cha con nhất định phải làm người cha đệ nhất thiên hạ, để lúc lớn lên vừa nhắc tới cha thì trong lòng con sẽ kiêu ngạo bừng bừng. Cha còn muốn vẽ lại cái dáng nhỏ của con, để sau khi lớn lên con xem lại. Cha của con văn võ song toàn, biết thơ biết vẽ. Thơ cha viết tới mẹ con còn khen hay, cha vẽ chuột, mèo thấy còn cào luôn giấy. Bảo nhi à, con nói có phải không nào. Nào, cười với cha một cái đi.”



Tiểu Tử Khôn kêu a a i i, giống như đang đáp lại hắn vậy.