Nước Chát Chấm Đậu Hũ
Chương 14 : Tạ Thanh Kiều xuống bếp
Ngày đăng: 09:10 19/04/20
Edit : Tuyết Liên
Nguồn : Tuyết Liên gia trang
Thật sự là 1 củ khoai lang phỏng tay!
Tạ Thanh Kiều dựa ngồi ở trên ghế, Hoa hồng đứng ở một bên, cầm lấy khay trà nho nhỏ, trong mâm một cái lư hương. Tạ Thanh Kiều cũng không đón trà, cũng không ngẩng đầu lên chỉ dùng cây kéo hết sức chuyên chú tỉa một chậu hoa nhỏ trên bàn. Từ từ hỏi:
“Những thứ hoa kia đều mang vào sao?” Một mặt nói, một mặt đưa tay muốn trà lúc chỉ thấy Thúy nhi đã sớm quỳ ở trên mặt đất. Lúc này mới gấp rút ngồi thẳng thân thể, vẫn còn chưa đứng dậy lúc lại cười khẽ một tiếng:
“Thúy nhi, em không hầu hạ thiếu gia, như thế nào tới nơi này quỳ rồi ư?”
Thúy nhi dưới mặt đất là đã quỳ quỳ, dập đầu mấy lần đầu, thỉnh an thiếu phu nhân. Tạ Thanh Kiều vội nói:
“Hoa Hồng, mau đem em ấy dìu lên. Đều là nhất đẳng đại nha hoàn trong phòng, đừng làm cho người ta chê cười.”
Thúy nhi run run bị Hoa hồng đỡ đứng dậy, vẫn như cũ rụt lại eo. Nếu ở trước kia, nàng chưa bao giờ đem tam thiếu phu nhân trước mắt này để vào mắt, không nói gì đến xuất thân chỉ nói tài tình kia, so với bọn nha hoàn trong phủ cũng kém. Thêm với nàng thuở nhỏ cùng bên cạnh đại phu nhân, khiến cho đại phu nhân vui nếu không phải Tam thiếu gia bị bệnh ngu đần, Thúy nhi nàng nói không chừng sớm là thiếp. Nhưng hôm nay, Tạ Thanh Kiều kia như cũ là giọng nói ôn hòa nàng quen nhưng là Thúy nhi rốt cuộc đắc ý không dậy nổi.
“Thúy nhi, sáng sớm như vậy, em vội vội vàng vàng tìm đại phu nhân có chuyện gì?” Tạ Thanh Kiều nhẹ giơ lên mí mắt hỏi.
Thúy nhi ấp úng, đơn giản chỉ cần một câu lưu loát đều không nói ra. Tạ Thanh Kiều nháy một chút Hoa hồng, hoa hồng nói:
“Nghĩ là Thúy nhi tỷ tỷ bận rộn một đêm cũng là mệt nhọc không nghỉ ngơi.”
“À?” Tạ Thanh Kiều đặt ở chén trà: “Vậy thì đi nghỉ ngơi đi, miễn đừng mệt nhọc.” Dứt lời, hướng phía Thúy nhi phất phất tay. Thúy nhi phịch một tiếng quỳ ở trên mặt đất, khóc rống nói:
“Tam thiếu phu nhân tha mạng tam thiếu phu nhân tha mạng, Thúy nhi là nhất thời hồ đồ, thỉnh tam thiếu phu nhân tha mạng.”
Tạ Thanh Kiều lệch nghiêng dựa ở trên lưng ghế:
“Tha mạng? Thúy nhi đang hảo hảo, sao lại kêu ta tha mạng đây?”
Thúy nhi khẽ ngẩng đầu lên, lại trông thấy mặt lạnh kia, rồi lập tức tựa đầu thấp xuống.
“Thiếu gia tại chép gia quy, ta nhớ được lúc trước gia quy này là Thúy nhi thay đại phu nhân mang đến thì phải.” Tạ Thanh Kiều có chút hăng hái nói:
” Đi nghỉ ngơi đi, nhìn một này một thân bùn… đừng để người khác còn nói ta ngược đãi người làm? Tắm rửa ngủ một giấc, đợi lúc có tinh thần mới có thể đi chơi nữa không phải sao?”
“Tam thiếu phu nhân tha mạng! ! !” Thúy nhi nhanh chóng khóc lớn, không ngừng dập đầu.
“Ha ha.” Tạ Thanh Kiều cười khan vài tiếng, gõ gõ cái bàn:
“Cho em tắm rửa ngủ! Tại sao lại không nghe lời? !”
Thúy nhi toàn thân cứng đờ, vẻ mặt hoảng sợ cùng nghi vấn, ngẩng đầu nhìn Tạ Thanh Kiều. Một bên Hoa hồng đẩy nàng:
“Còn không mau nghe lời của thiếu phu nhân!”
Kế tiếp chính là không ngừng bôi đều đặn hương liệu, Tạ Thanh Kiều nói cho nữ đầu bếp vài câu chính mình lại đi về hướng một bếp lò khác. Từ chỗ đó bày xong đậu hũ. Cầm lấy dao nhanh chóng cắt hành lá thành đoạn, lại băm một ít gừng, thái ớt. Chỉ chốc lát sau Tạ Thanh Kiều bỏ vào nồi.
Trần Bảo Bảo nhìn xem bóng lưng của nàng, trong lòng dần dần an tĩnh xuống. Nàng biết Tạ Thanh Kiều là trước khi nàng đến Đường phủ đối với Tạ Thanh Kiều ngoại trừ biết rõ người này trong thành bán qua đậu hũ là có một cha mê bài bạc, những thứ khác không hay biết. Có đôi khi Trần Bảo Bảo cũng phải hỏi Tạ Thanh Kiều một ít chuyện trước kia, nhưng đều bị nàng kéo đến những dề tài khác. Mà một người khác nhưng lại liên tục cùng tại bên người nàng, người kia chính là Lâm Mặc.
Cho đến khi nồi canh nước dùng sôi lên, Tạ Thanh Kiều mới đưa đậu hũ cắt miếng để vào bát. Lúc này hai con vịt nướng đã thấu hồng, da thịt non. Từ móc sắt tháo xuống cắt thành miếng xếp lên đĩa cùng với lá sen và bánh bột ngô cho vào hộp.
“Vậy tỷ liền không khách khí!” Trần Bảo Bảo vui mừng tiếp nhận hai cái hộp đựng thức ăn, Tạ Thanh Kiều đối với nàng dặn dò lại dặn dò, Trần Bảo Bảo bực mình nói:
“Biết rồi biết rồi.”
Đưa đến cửa, hộp cơm đưa cho nha hoàn của Trần Bảo Bảo.
“Ai, mặc dù sách không có tìm được, nhưng lại được bữa ăn, cũng coi như không uổng công.”
Tạ Thanh Kiều thật sự là không có biện pháp với Trần Bảo Bảo, bất quá trong đầu đột nhiên thoáng hiện lên một cái ý niệm:
“Mặc dù thi từ không có gì biện pháp học cấp tốc, nhưng là muội là có thể nói cho một biện pháp.” Dễ dàng nhỏ giọng nói cho Trần Bảo Bảo, nghe được Trần Bảo Bảo ý nói hay.
Đợi Trần Bảo Bảo đi rồi, Tạ Thanh Kiều kêu bọn nha hoàn đem đồ trong phòng bếp, bưng ra cho Đường Hạo Dương một ngày cũng không ra cửa thư phòng.
“A a, nương tử, nàng quả nhiên hay là thương Hạo Dương nhất có đúng không?” Đường Hạo Dương ngửi mùi hương thơm thịt vịt xông vào mũi, không khỏi miệng mở rộng ra. Ngoại trừ buổi sáng thấy nương tử, nàng liền thấy cũng không đến thăm hắn còn tưởng rằng Tạ Thanh Kiều không cần hắn.
Tạ Thanh Kiều cười híp mắt nhìn xem Đường Hạo Dương ăn:
“Ngoan, không ăn no bụng như thế nào có khí lực chép sách đây?”
“…” Hu hu nương tử quả nhiên là đại bại hoại! ! ! Con vịt này thịt quả nhiên ăn thật ngon…
Lại nói Lâm Mặc ngáp về trong phủ, trong phủ lão quản gia đối với quan lão gia nhà mình bộ dạng lười nhác tính tình này đã thấy nhưng không thể trách. Lâm Mặc đang hoạt động cổ, lão quản gia đi tới nói:
“Vừa rồi Chu phủ phu nhân mới đưa một hộp đựng thức ăn đến đây, ngài nếu là về sớm một bước liền có thể gặp.”
Lâm Mặc sững sờ, Trần Bảo Bảo? Nàng tặng hộp cơm? Liền đi vào phòng, lão quản gia đem hộp cơm mới vừa mở ra, một mũi hương xông vào thơm tán ở trong phòng.
“Ơ, nhìn một chút đồ này, thật không tệ.” Lão quản gia đem trong thịt vịt cùng canh đậu hũ còn có vài cái đĩa thức ăn từng cái bưng tới.
Lâm Mặc nhìn xem cái đĩa đậu hũ không khỏi cười cười:
“Đồ xin lỗi sao?” Chính mình vốn là là một người lười nhác, tức thì sống quá mệt mỏi, đã sớm không so đo.
“Lão gia, ngài xem có phải hay không phân phó đầu bếp…”
“A đúng đúng đúng để cho bọn họ hôm nay nghỉ ngơi đi, đừng làm.” Lâm Mặc ngồi xuống, bọn hạ nhân lập tứcđưa lên bát đũa. Lâm Mặc gắp một miếng đậu hũ phóng ở trong miệng, híp mắt nói:
“Tay nghề vẫn còn tốt, không sai, thật không tệ.”