Nước Chát Chấm Đậu Hũ

Chương 19 : Lão phu nhân thỉnh trà

Ngày đăng: 09:10 19/04/20


Edit : Tuyết Liên



Nguồn : Tuyết Liên gia trang



Khi lão phu nhân nói muốn thỉnh Tạ Thanh Kiều qua dùng trà, tại trong tai Tạ Thanh Kiều nghe tới chính là – – a, đi cục cảnh sát ngồi 1 chuyến rồi ~ nàng Tạ Thanh Kiều đành chỉ có thể mang theo khuôn mặt tươi cười nói ra:



“Cảm ơn ngài, cho tôi cơ hội một lần tiến cục cảnh sát, cũng không biết có thể hay không mang theo người thân.” Đáp án đương nhiên là không thể. Vì vậy, Tạ Thanh Kiều đành phải lưu luyến không rời nhìn Đường Hạo Dương, vừa định kêu Hoa hồng rồi lại bị cáo – – nha hoàn cũng không được dẫn theo, lão tổ tông thích thanh tĩnh.



Ai! Đi thì đi, sớm muộn gì cũng phải tới. Bất quá giờ phút này trước mắt là 1 hàng rào toàn trúc xanh. Nhìn chung tây bắc còn có ba gian lâm thủy hiên. Ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy cổng vòm có chữ to- – “Phật duyên trong lòng”. Tạ Thanh Kiều có chút buồn bực, lúc này một cái người mặc đồ như hòa thượng đã đi tới, chắp tay trước ngực:



“A di đà Phật, thí chủ, lão cư sĩ đã ở trong xá chờ đã lâu.”



Tạ Thanh Kiều cũng hướng hắn nói câu 1 a di đà Phật, liền đi theo tiểu hòa thượng hướng phía gian nhà trúc kia đi đến. Lão tổ tông phái người đem bàn trà trực tiếp để bên ngoài miếu Quan Âm, nơi này chính là cửa thiền viện phía sau Quan Âm miếu, cũng có sương phòng cho cư sĩ ở.



Tạ Thanh Kiều cảm thấy hồ nghi, nhưng có lẽ miếu tự trời sinh là có hiệu quả an thần ngưng khí. Đi trong vườn này Tạ Thanh Kiều từng bước đi lại càng tán thưởng, như có mối tình sâu sắc.



Tiểu hòa thượng hành lễ:



“Thí chủ, thỉnh.” Liền lại rời đi.



Trúc phòng lâm, vẻn vẹn là đứng ở cửa liền có thể nghe thấy ngoài truyền tới tiếng nước chảy. Tạ Thanh Kiều bước qua ngưỡng cửa, nghe thanh âm gõ mõ, không khỏi lại phóng nhẹ bước chân. Gặp lão phu nhân ngồi ở trước đó nhắm mắt tụng kinh, Tạ Thanh Kiều lặng lẽ đứng ở một bên, cũng chắp tay trước ngực. Cơ hồ đứng mau một canh giờ, lão phu nhân mới mở mắt ra. Tạ Thanh Kiều liền tranh thủ đỡ dậy.



“Ta thấy cháu vừa rồi nhắm mắt đứng, có phải hay không có lời nói với Bồ Tát?” Lão phu nhân ngồi ở trên ghế thở một ngụm, chỉ chỉ ghế bên cạnh để Tạ Thanh Kiều cũng ngồi.



Tạ Thanh Kiều rót cho lão phu nhân chén trà làm cho nàng thuận thuận khí. Lớn tuổi, chỉ là ngồi đã lâu đứng lên đều mệt mỏi.



“Cháu cầu xin Bồ Tát phù hộ mọi người bình an.”



“Bình an?” Lão phu nhân cười cười: “Thế nhân đều xin Bồ Tát phù hộ bình an, không biết bình an này nhưng lại la cái khó nhất thế gian.” Nói, nháy mắt giảo hoạt mấy cái hướng phía Tạ Thanh Kiều nói:



” Cháu dâu ngoan ngoãn của ta, ta hỏi cháu khi cháu đem Thúy nhi đưa đến phòng bếp cháu có sợ hãi không?”



Tạ Thanh Kiều lắc lắc đầu: “Không sợ hãi.”



“Khẩn trương không?”



Tiếp tục lắc đầu: “Không khẩn trương.”



Lão phu nhân không khách khí chút nào đưa tay cầm lấy gõ lên đầu Tạ Thanh Kiều:



“Thật là thất đức !”



Tạ Thanh Kiều cười hắc hắc, đứng lên rủ vai với lão phu nhân:



“Thì lại nô tỳ ấy đánh nát chậu hoa lão tổ tông yêu nhất, trước lại…”



Lão phu nhân nhắm mắt dưỡng thần, thảnh thơi nói:
Tạ Thanh Kiều hướng phía nàng xua tay:



“Không cần không cần, em đi ra ngoài đi.”



“Vâng.” Hoa sen cung kính cáo lui, Tạ Thanh Kiều lại dặn dò nói



:



“Nơi này không cần các ngươi hầu hạ, đều nghỉ ngơi đi. Không cần lại gõ cửa nữa!”



“Vâng.” Hoa sen nghe lời, cười lắc đầu, đi trở lại tiểu phòng của mình.



Tạ Thanh Kiều thở phào nhẹ nhõm, từ trong chăn lại chui ra, chỉnh chỉnh sắc mặt:



“Thiếp tiếp tục nói, tiếp tục nói.”



Đường Hạo Dương không xác định nhìn nàng:



“Nương tử, nàng xác định nàng không sợ sao?”



Tạ Thanh Kiều mất tự nhiên có chút mặt đỏ, loạn xạ xua tay:



“Thiếp gan lớn cực kỳ, cái yêu ma quỷ quái gì cũng không sợ. Được rồi, chàng rốt cuộc muốn nghe nữa hay không?”



Đường Hạo Dương ngoan ngoãn gật gật đầu Tạ Thanh Kiều vẻ mặt đại nghĩa tiếp tục nói: “



Đến ngày hôm sau nửa đêm, canh ba người thư sinh kia chỉ nghe thấy một hồi tiếng đập cửa đông đông đông. Hắn xuống giường đi mở cửa, ai ngờ ngoài cửa cái gì cũng không có. Lúc này, chỉ nghe thấy kẽo kẹt một tiếng…”



“Cửa sổ mở ra…”



“Đúng thế, cửa sổ mở ra.” Tạ Thanh Kiều hài lòng nói ra, không nghĩ tới Đường Hạo Dương tại phương diện kể chuyện còn rất có thiên phú.



“Ngoài cửa sổ bay một nữ quỷ bạch y?”



“Đúng vậy, chính thế!” Tạ Thanh Kiều tiếp tục gật đầu, đột nhiên cảm thấy có cái gì không đúng:



“Làm sao chàng biết những thứ cái này ?”



Đường Hạo Dương cứng ngắc tay, vỗ vỗ Tạ Thanh Kiều chỉ vào ngoài cửa sổ.



“A a a a a a a! ! ! !” Tạ Thanh Kiều lại chui vào trong ngực Đường Hạo Dương. Đường Hạo Dương khóc không ra nước mắt:



“Nương tử, nàng không phải nói không sợ sao?”



“Chàng biết cái gì, đây mới gọi là tiến khả công lui có thể thủ! ! !” Tạ Thanh Kiều gắt gao níu lại tay Đường Hạo Dương, chỉ thấy lừa dối một chút cái bạch y nữ quỷ kia lại từ ngoài cửa sổ bay đi.