Nước Chát Chấm Đậu Hũ
Chương 34 : Nước chát chấm đậu hũ
Ngày đăng: 09:10 19/04/20
Edit : Tuyết Liên
Nguồn : Tuyết Liên gia trang
Tạ Thanh Kiều như thế nào cũng không nghĩ ra, người này đang thật tốt tại sao lại bắt đầu phát bệnh rồi? Bất quá tựa hồ lần này Đường Hạo Dương không có động tĩnh gì lớn, chỉ là chống trán của mình, vùi đầu ngồi ở bàn.
“Hạo Dương, Hạo Dương?” Tạ Thanh Kiều cẩn thận đẩy hắn nhẹ giọng gọi, qua một lúc lâu Đường Hạo Dương mới ngẩng đầu lên. Chỉ là trong nháy mắt Tạ Thanh Kiều ngây ngẩn cả người.
Một vầng trăng sáng lách xa mây mù, từ ngoài cửa sổ rơi một mảnh ánh xanh rực rỡ. Ánh nến lung linh trong gió, hết thảy quay về yên tĩnh.
Hắn mày chau lên, con mắt giống như sao sáng, phảng phất là có bóng hình 1 bạch y công tử tiêu dao, hư hư thực thực kinh hồng chiếu ảnh.
Người nam nhân này là ai?
Hắn, hắn là ai?
Tạ Thanh Kiều có chút hít thở không thông cảm thấy thật xa lạ, người này thật sự là Hạo Dương sao? Là người có thể bị một khối điểm tâm, hay một cái đồ chơi thú vị liền vui quên trời đất sao?
“Ngươi…”
Nghe được Đường Hạo Dương lên tiếng, Tạ Thanh Kiều chợt đứng lên lui về phía sau vào bước. Đây rốt cuộc là loại tình hình như thế nào? ! Mặc dù nàng hôm nay xác thực hướng phía hoa đăng hứa nguyện làm cho Đường Hạo Dương nhanh tốt, thần a, ngài cũng đúng thật tốt quá nhanh như vậy đã hiệu nhiệm sao? !
Lão thiên à, kế tiếp là không phải là muốn diễn lên cảnh mất trí nhớ như phim Hàn chiếu đó chứ?
Không… Tạ Thanh Kiều cảm giác trái tim mình yếu ớt không tiếp thụ được loại kích thích này, nàng không cần, nàng thật vất vả nuôi lớn Hạo Dương, không thể trong nháy mắt liền không biết nàng nha! (L: nuôi lớn….)
“Ngươi là nha hoàn mới tiến phủ sao?”
Oanh! Tạ Thanh Kiều nghe được thế giới nội tâm của mình trong nháy mắt sụp đổ! Nàng muốn lệ rơi, nàng muốn khóc lóc kể lể, quả nhiên loại cẩu huyết này luôn trình diễn, quả là cẩu huyết!
“Hạo, Hạo Dương, thiếp là Tạ Thanh Kiều, chàng không nhớ sao?” Tạ Thanh Kiều nỗ lực làm cho mình bình tĩnh trở lại.
Đường Hạo Dương thâm thúy suy nghĩ thần như có điều suy nghĩ quan sát nàng:
“Tạ Thanh Kiều?”
“Đúng vậy, hôm nay là tết Trung Nguyên, chúng ta mới thả hoa đăng trở lại!”
Nghe được hai chữ tết Trung Nguyên, Đường Hạo Dương quả nhiên ánh mắt sáng lên:
Đường Hạo Dương nuốt nuốt nước miếng, hu hu, nương tử thật đáng sợ, kỳ thật cho dù nương tử không nói hắn cũng sẽ không cưới người khác mà, thật sự là không nghĩ ra vì cái gì còn phải cưới người khác, càng không nghĩ ra mình tại sao sẽ quên nương tử. Ai, coi như thôi đi, nếu đã nương tử muốn viết vậy hắn liền viết.
Tạ Thanh Kiều hài lòng cất kỹ chứng từ, cũng thoáng an tâm.
“Ai nha…” Đường Hạo Dương híp mắt, cảm thấy đầu có chút đau:
“Nương tử, trên đầu ta có phải hay không có cục u, đau quá!”, nhìn về phía Tạ Thanh Kiều, giống như chó rất đáng thương.
Tạ Thanh Kiều mất tự nhiên gượng cười hai tiếng:
“Còn không phải là chàng ngày hôm qua chơi vui đến điên rồi, quỷ mới biết được chàng đụng vào đâu. Ta giúp chàng xoa xoa.”
Sắp đến lúc ăn điểm tâm Tạ Thanh Kiều thấy hai người còn mặc quần áo ngày hôm qua, liền đổi cho Đường Hạo Dương bộ quần áo. Hoa hồng cùng hoa sen hai người đêm qua thấy thiếu phu nhân vẻ mặt thống khổ đem thiếu gia đỡ lại, phập phồng lo sợ một đêm, lúc này thấy thiếu gia lại khôi phục lại hình tượng như dĩ vãng cũng đem tâm lỏng.
Tạ Thanh Kiều không yên lòng thay quần áo, suy nghĩ lại trở về đêm qua. Nàng phát hiện một vấn đề trọng yếu, mọi người Đường phủ nói là Đường Hạo Dương mười tuổi té ngựa liền từ đó liền bắt đầu ngu đần. Nhưng đêm qua Đường Hạo Dương mười bốn tuổi kia một chút cũng không ngu đần, chẳng lẽ Đường Hạo Dương chính thức ngu đần là thời gian sau mười bốn tuổi? Trước bốn năm đó thật ra là hắn giả bộ?
Binh pháp nói: lấy lui làm tiến.
Tạ Thanh Kiều đáy lòng yên lặng buồn bã, lại thành một đoàn sương mù…
Thay xong quần áo, hai người ngồi ở ngoài phòng ăn cơm, một đám nha hoàn ở bên cạnh chờ, nhất đẳng đại nha hoàn cũng chỉ có một người hoa sen. Tạ Thanh Kiều uống cháo hỏi:
“Hoa hồng đâu, em ấy đi nơi nào rồi?”
“Vừa rồi có mấy nha hoàn chạy tới, tỷ ấy chắc đi ra ngoài.” Hoa sen đáp.
Tạ Thanh Kiều cắn một cái bánh bao, nghĩ thầm hoa hồng nha đầu kia mạng lưới liên lạc đã trải rộng toàn bộ phủ, không tệ không tệ. Đợi ăn cơm xong uống trà súc miệng sau, hoa hồng thần sắc vội vã trở lại:
“Thiếu phu nhân, nhị phu nhân bên kia đã xảy ra chuyện.”
Tạ Thanh Kiều sững sờ, trong phủ xưa nay có nhị phu nhân tâm Bồ Tát không tranh quyền thế, thế mà cũng sẽ xảy ra chuyện ?
“Phu nhân làm sao vậy?”
“Bị Nhị thiếu gia làm tức đến xỉu!”
Tạ Thanh Kiều lại sững sờ, Nhị thiếu gia đây chính là kẻ hiếu tử nổi danh! Tạ Thanh Kiều tựa hồ lại đánh hơi được hương vị mưa gió sắp đến.