Nước Mắt Vợ Yêu
Chương 23 : Sét đánh
Ngày đăng: 06:27 19/04/20
Sở cảnh sát.
Tần Nhược tuyệt vọng ngồi dựa vào tường, đại tiểu thư như cô thực sự không thích môi trường thế này, gây sự suốt mấy ngày cuối cùng cũng dừng lại.
“Tần Nhược, cô được bảo lãnh đợi xét xử, mau ra đi!”
Tần Nhược đứng bật dậy.
“Anh nói sao?”
“Cô được bảo lãnh đợi xét xử, có người tới đón cô, mau ra đi.”
Vì có hàng loạt bằng chứng chưa được điều tra rõ ràng vì thế Tần Nhược có thể được bảo lãnh chờ xét xử.
Tần Nhược được cảnh sát dẫn ra, vừa ra ngoài đã nhìn thấy Mặc Thiên Vũ, khoảnh khắc đó, cô ta rất kinh ngạc!
Cô ta lập tức chạy tới, nhào vào lòng Mặc Thiên Vũ.
“Thiên Vũ, em biết anh vẫn còn yêu em, em biết anh sẽ tới cứu em! Chúng ta có thể kết hôn rồi đúng không?”
Tần Nhược mỉm cười ngây thơ.
Mặc Thiên Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, hất tay Tần Nhược ra, cứ thế đi thẳng, Tần Nhược lập tức chạy theo sau, cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi này, cô rất vui mừng.
Xe chở cô ta ra ngoại thành, vừa xuống xe Tần Nhược phát hiện ra xung quanh không có gì, chỉ có một công xưởng bỏ hoang ở phía xa.
Tần Nhược lo lắng nhìn quanh.
“Thiên Vũ, anh dẫn em tới đây làm gì?”
“Thực hiện lời hứa của cô.” Mặc Thiên Vũ bước về phía công xưởng.
Người phía sau đẩy Tần Nhược một cái, “Đi nhanh lên!”
Họ tới trong công xưởng bỏ hoang, bên trong trống trơn, nói chuyện có thể nghe thấy tiếng vọng.
Mặc Thiên Vũ ngồi trên ghế, bắt chéo chân.
“Thiên Vũ, anh muốn làm gì?” Tần Nhược có phần không hiểu.
“Tôi còn nhớ ở hôn lễ, cô có thề độc, nói rằng nếu như cô làm những việc đó sẽ bị sét đánh, chết không tử tế, còn nói uống nước sặc chết, ăn cơm nghẹn chết, ra ngoài bị xe đâm chết, có đúng không?”
Tần Nhược hốt hoảng nhìn Mặc Thiên Vũ.
Sự trừng phạt tốt nhất đối với một con người đó chính là phóng đại nỗi sợ hãi trong lòng của cô ta.
Mặc Thiên Vũ nhìn Tần Nhược đang ra sức giãy giụa, gào thét ở phía xa, chỉ lạnh lùng cười nhạt.
“Không làm việc khuất tất, không sợ ma gõ cửa.”
Một hồi sau, Tần Nhược không kêu nữa bởi cô ta đã sợ hãi ngất xỉu.
Mặc Thiên Vũ sai người kéo cô ta về.
Hắt lên người Tần Nhược một chậu nước bẩn, Tần Nhược rùng mình tỉnh dậy.
Cô ta nằm bò trên mặt đất không nhúc nhích, ánh mắt đờ đẫn, sợ hãi kinh hồn bạt vía.
“Thiên… Thiên Vũ, anh… giết tôi đi… giết tôi đi, đừng… đừng hành hạ tôi nữa.”
“Được thôi, mấy ngày nữa tôi sẽ cung cấp bằng chứng trong tay cho phía cảnh sát, tội danh của cô sẽ được xác thực, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ làm hết khả năng để tạo áp lực cho phía tòa án, không để họ phán cô tử hình.”
“…”
“Hãy vào tù làm thiếu phu nhân của cô, tôi nghe nói trong tù có chuột, có gián, những nữ tù nhân bị giam giữ lâu năm cũng rất biến thái, đặc biệt thích bắt nạt những người mới tới, càng là những người trẻ trung xinh đẹp họ càng thích.”
“Giết tôi đi… Giết tôi đi!”
“Ngoài ra, mẹ cô cũng giống như cô, để hai người có thể có bầu bạn, tôi quá nhân từ phải không?”
Đúng lúc này, Mặc Thiên Vũ nhận được tin nhắn của Tần Phi.
“Anh có thời gian không? Tới chỗ em một lát.”
“Anh tới liền.”
Mặc Thiên Vũ liếc nhìn Tần Nhược, “Trông chừng cô ta cẩn thận, đừng để cô ta chết.”
Nói xong, Mặc Thiên Vũ liền lái xe rời đi, tới thẳng biệt thự ở ngoại ô.
Vừa bước vào cửa Mặc Thiên Vũ đã vội vàng ôm Tần nhược vào lòng.
“Em đồng ý ở lại bên anh rồi phải không?”
- -- Hết ---