Nước Mắt Vợ Yêu

Chương 5 : Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ

Ngày đăng: 06:27 19/04/20


Lâm Mặc Sinh nhìn thấy Tần Phi cũng giật nảy mình.



Gã đàn ông tai to mặt lớn vẫn không chịu dừng lại, thấy Tần Phi quay đi liền chuẩn bị bước tới.



Lâm Mặc Sinh lập tức cản trước mặt Tần Phi.



“Tiên sinh, uống quá chén rồi say rượu gây gổ ở đây không thích hợp đâu nhỉ? Có cần tôi gọi bảo vệ tới giúp anh tỉnh rượu không?”



Gã đàn ông tai to mặt lớn định nói tiếp thị bị người khác ngăn lại.



“Anh còn gây sự nữa sao, đây là Lâm thiếu gia của tập đoàn Lâm Thị! Anh dám đắc tội sao?”



Gã đàn ông tai to mặt lớn lập tức im thin thít, vội vã khom người chắp tay thi lễ, vẻ mặt cũng thay đổi hẳn.



“Trời ơi, thì ra là Lâm thiếu gia, thực sự xin lỗi, xin lỗi!”



Lâm Mặc Sinh không quan tâm tới những việc này, anh quay người nhìn Tần Phi, thì chỉ thấy cô vội vã bỏ đi, Lâm Mặc Sinh lập tức đuổi theo.



“Phi Phi!”



Tần Phi dừng bước, quay người lại, vẻ mặt lúng túng.



“Sao em lại ở đây?”



Tần Phi gượng cười, cô phải trả lời câu hỏi này sao đây?



Không cần hỏi Lâm Mặc Sinh cũng có thể đoán được đôi điều.



“Anh ta sao có thể đối xử với em như vậy? Đi! Anh dẫn em đi gặp anh ta nói cho ra lẽ!” Lâm Mặc Sinh nắm lấy cổ tay Tần Phi, chuẩn bị kéo cô đi.



“Á…”



Tần Phi cảm thấy bụng đau quặn.



“Sao vậy?” Lâm Mặc Sinh liền buông tay, thấy Tần Phi ôm bụng, lập tức hỏi: “Em không được khỏe sao?”



Tần Phi lắc đầu.



“Không sao.”



Tần Phi đau tới mức mặt biến sắc nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng người.



“Hôm nay cám ơn anh nhé, có điều việc này không liên quan gì với anh ta!”




Mặc Thiên Vũ giật mình.



Gương mặt lãng mạn, thơ ngây hồi nhỏ của Tần Phi xuất hiện trước mắt anh.



“Mình còn nhớ cậu từng nói với mình, lần đầu tiên nhìn thấy Tần Phi cậu đã bị nụ cười trong trẻo của cô ấy hút hồn, cô ấy có thể thoải mái cười đùa, không bị gò bó, chính nét trong sáng ngây thơ đó đã thu hút cậu, vì thế, cậu thực sự nghĩ rằng Tần Phi có thể làm ra việc đó sao?”



Mặc Thiên Vũ lặng yên.



Từ sau khi bị chuốc thuốc mê, kế hoạch của anh hoàn toàn bị đảo lộn, anh dường như đã bị sự phẫn nộ làm cho mụ mị, cho rằng Tần Phi là người đánh thuốc mê, cho rằng Tần Phi là người đàn bà hám của, một mực dùng cách riêng của mình để trừng phạt cô.



Nhưng anh quên mất rằng mình đã yêu người con gái ấy như thế nào.



“Thiên Vũ, nếu như cậu thực sự ghét Tần Phi, vậy hãy buông tha cho cô ấy, hà tất phải giày vò cô ấy? Giày vò cô ấy cũng là giày vò chính bản thân cậu.”



Mặc Thiên Vũ hừm một tiếng.



Lâm Mặc Sinh bảo vệ Tần Phi khiến anh cảm thấy rất tức tối.



“Cô ấy là vợ mình, mình muốn làm gì thì làm, không cần cậu phải lo!”



Mặc Thiên Vụ đặt ly rượu xuống bước đi ra ngoài.



“Mình sẽ cướp lại cô ấy!” Lâm Mặc Sinh giận dữ gầm lên.



Bước chân Mặc Thiên Vụ sững lại, không nói gì, tiếp tục rời đi.



Anh ngồi trong xe của mình, hút thuốc, khói thuốc khiến gương mặt lạnh lùng của anh càng thêm lạnh lùng nghiêm nghị.



Lời Lâm Mặc Sinh nói cứ văng vẳng bên tai anh.



Hai năm qua, Tần Phi luôn nói rằng người chuốc thuốc mê cho anh không phải cô.



Người cả thành phố M đều biết Tần Phi chuốc thuốc mê, Tần Phi là một ả điếm thủ đoạn!



Tại sao anh cũng như những người khác, không nghe cô giải thích?



Có lẽ đã đến lúc anh và cô nên ngồi lại nói chuyện rõ ràng.



Mặc Thiên Vũ khởi động xe chuẩn bị về nhà, đúng lúc này chuông điện thoại vang lên dồn dập.



- -- Hết ---