Nương Tử, Đừng Đào Hoa Như Vậy

Chương 151 : Xông Ám Các

Ngày đăng: 21:43 19/04/20


"Ông chủ, ta có tiền, ta ra vốn, ông ra sức, chúng ta cùng nhau kinh doanh lại khách sạn được không?" Thiên Song Song đầu chợt lóe ý tưởng, liền lại nói với ông chủ khách sạn.



-"Cô nương nói thật không? Thế thì còn gì bằng, ta cuộc đời là gắn chặt với cái khách sạn này, nếu không làm nữa ta không biết làm gì, không biết đi đâu. Cô nương ra tiền coi như là cô chủ của ta, sau này ta sẽ tận tụy làm việc". Ông chủ giờ không còn gì, tiền bạc của cải đều bị lửa thiêu hủy; thấy được một con đường tương sáng, đương nhiên liền sảng khoái chấp nhận.



-"Ta ra tiền, ông ra đất, chúng ta chia nhau lợi nhuận, cùng là chủ, vậy là công bằng?" Thiên Song Song ôn nhu nói, tràn đầy tâm ý.



-"Hảo, cô nương thật tốt, bất quá ta lấy 3, ngươi lấy 7; sau này ta sẽ xem ngươi là bà chủ. Nếu cô nương không đồng ý, ta cũng không dám chấp nhận vụ làm ăn này." Ông chủ là người hiểu biết lý lẽ, phần đất ở kinh thành tuy là mắc nhưng không bằng một phần mười tiền xây dựng lại khách sạn, nàng bỏ ra bao nhiêu thì cho nàng hưởng lại, đó là điều tất nhiên.



-"Uh, được rồi. Thành giao. Từ mai ông kiếm người xây dựng đi". Thiên Song Song đưa một xấp ngân phiếu cho ông chủ, lão lập tức mừng rõ như điên, huy động người bắt đầu kế hoạch xây dựng lại khách sạn tức khắc. Ngân phiếu này là do Thiên Song Song lấy vàng đổi sẵn ra để tiện mang lại và sử dụng; hôm nay cũng lấy ra xài.



-"Song nhi, ngươi đầu óc nhanh thật a; mới đây làm bà chủ khách sạn rồi." Liệt Hỏa Vô Khuyết, Liệt Lý cùng Lãnh Phong cư nhiên nghe rõ đoạn hội thoại giữa Thiên Song Song và ông chủ, hắn sủng ái nhìn nàng, khen ngợi không thôi.



-"Hahaa, có gì đâu, hội giúp người, cũng hội một phần kinh tế, ta không muốn cuộc sống bấp bênh". Thiên Song Song sợ một ngày cái vòng không thể sử dụng, không lẽ nàng phải ăn xin sao, tốt nhất phải tự kiếm tiền trước.



-"Ngươi như thế nào thiếu tiền, ta không thấy, còn có ta có thể dưỡng ngươi." Liệt Hỏa Vô Khuyết tự tin vỗ ngực, chứng tỏ mình như một người đàn ông thành đạt, làm ai cũng không nhịn được phì phì cười.



-"Hắc hắc, ngươi thật biết nói đùa, ta không là gì của ngươi, ngươi cần gì phải dưỡng ta, tiền cũng không phải của ngươi mà là của mẫu thân ngươi." Thiên Song Song trêu chọc hắn, cười to.



-"Ai nói tiền này là của mẫu thân cho ta, là ta chính mình làm ra, ngươi yên tâm." Liệt Hỏa Vô Khuyết liếc mắt nàng, dậm chân vỗ ngực.



-"Hảo, hảo, tiền của ngươi; mà ngươi làm gì có được tiền a?" Thiên Song Song vừa cười vừa hỏi.



-"Không nói ngươi biết, hừ. Không tin ta ta nói ngươi cũng không tin." Liệt Hỏa Vô Khuyết hừ lạnh, giận dữ trừng nàng. Mọi người cùng nhau qua trụ khách sạn bên cạnh, để đề phòng kẻ ác tấn công nên mọi người thay phiên nhau canh gác; Liệt Lý bị đá ra phòng riêng. Thiên Song Song, Lãnh Phong và Liệt Hỏa Vô Khuyết cùng trụ một phòng, thay phiên canh gác mà ngủ.



Thiên Song Song nằm trên giường, Liệt Hỏa Vô Khuyết nằm ghế dài ngủ, hắn hôm nay đã rất mệt mỏi. Lãnh Phong là người canh gác đầu tiên; hắn ngồi uống trà suy tư, nhìn ánh trăng rồi nhìn Thiên Song Song, miên man không thôi.



-"Ta phải làm như thế nào?" Lãnh Phong tự hỏi, hắn ngồi đầu giường nhìn người ngọc đang ngon giấc, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành đang chìm trong giấc ngủ, lông mi như hai cánh quạt hơi động đậy trông vô cùng sinh động xinh đẹp, cái môi anh đào chúm chím đo đỏ, hai má hây hây, một thân bạch y nhìn như tiên nữ hạ phàm; yêu diễm không thôi. Hắn nhìn nàng, nhìn nàng, lòng dằn vặt.



..



-"Xa Nhất, ngươi nhém tý nữa hại chết người vô tội, còn dám quay về đây." Hắc y nam tử giận dữ phất tay áo, ly nước trà vỡ tan thành từng mảnh.




-"Xú nữ nhân, ngươi nói ta điên, chồng người ta đang ở đây, hắn là theo ngươi bỏ nương tử, ngươi còn chối?" Hắc y nam tử hướng Lãnh Phong nói, Thiên Song Song đơ người ra, Lãnh Phong cũng không giấu được kinh ngạc nhìn hắc y nam tử.



-"Không lẽ là nàng?" Lãnh Phong hơi đần độn hỏi.



-"Ngươi biết là ai sao? Có chuyện gì sao ta lại không biết? Thật là tức chết ta mà.." Thiên Song Song tức giận ầm lên, máu dồn lên não.



-"Xú nữ nhân, ngươi dụ dỗ chồng người khác, chứng cớ rành rành." Hắc y nam tử băng hàn chắc như đinh đóng cột.



-"Dụ cái đầu ngươi, ta đây không bao giờ làm mấy thứ đó." Thiên Song Song chửi hắc y nam tử, khuôn mặt hắn bắt đầu tối đen âm lãnh, lúc đầu hắn còn tin tưởng nàng, từ khi gặp nàng cùng Lãnh Phong bộ dạng tình tứ, hắn không kiềm được tức giận mà phải thốt lên.



-"Tiểu thư không sai, là ta sai, ta giấu sự thật". Lãnh Phong giọng lạnh lùng có một chút hối hận.



-"Nàng không sai, không lẽ ngươi phản bội nương tử ngươi?" Hắc y nam tử nhíu tuấn mi, gằn từng chữ.



-"Không phải như ngươi nghĩ, số mệnh ta là phải bảo vệ tiểu thư, sư phụ ta giáo ta từ nhỏ chỉ có một mục đích như vậy, còn ngươi nói nương tử ta thì cũng không đúng; nàng ta chỉ là vị hôn thê của ta, chúng ta từ nhỏ là thanh mai trúc mã, sư phó ta thấy ta cùng nàng thân nhau nên tác hợp, ta cùng nàng đã có những kỉ niệm rất vui vẻ, chỉ chờ đến ta hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ tiểu thư trở về là có thể thành thân; vị hôn thê của ta cũng không có gì phản đối. Ba năm trước, ta cáo biệt nàng đi đến kinh thành chờ tiểu thư xuất hiện, ba năm biệt vô âm tín, ta không liên lạc được với nàng, nghe đâu lúc ta vừa rời đi có đạo tặc xuất hiện làm ngôi làng bị phá hủy; ta buồn bã ngày nào cũng ra hồ Uyên Ương thổi tiêu tưởng nhớ nàng; không ngờ ba năm sau, ta tìm được tiểu thư lại hại tiểu thư. Mai Mai không biết như thế nào làm như vậy?" Lãnh Phong hiện ra một tia rối rắm nói.



-"Mai Mai nói với ta hai người tình chàng ý thiếp, người xướng người tấu, tình cảm vô cùng, còn nói ngươi bị yêu nữ cấp mê hoặc nên nhờ ta tiêu diệt nàng. Ta thấy nàng thương tâm vô cùng, cầu xin ta ba ngày ba đêm quỳ đến đầu gối đều đau, không lẽ tất cả là giả dối sao?" Hắc y nam tử hơi nhíu mi, khó xử không thôi.



-"Yêu nữ cái đầu ngươi, dám nói ta là yêu nữ, còn nữa ta cùng Lãnh Phong chỉ là bằng hữu, không biết thì đừng có đặt điều bậy bạ." Thiên Song Song ấm ức một bụng bắt đầu xả đi ra.



-"Phong ca ca, ngươi không lẽ đã quên ta." Mai Mai bỗng từ trong hang chạy ra, một thân hống phấn y phục thanh nhã, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, u thương buồn bã làm người ta phải đồng tình.



Lãnh Phong chết đứng không nói gì, hắn bối rối không biết xử lý như thế nào.



-"Mai Mai cô nương nếu muốn cùng hắn đi ta cũng không ngăn cản, ta đó giờ không ép buộc ai đi theo mình, bất quá cô đừng đặt điều đối với ta, đó chính là xúc phạm ta". Thiên Song Song ngạo khí ngất trời; làm cho người ta có cảm giác nàng dường như rất cường đại.



-"Đối, xin lỗi cô nương, ta không cố ý, ta chỉ sợ mất Lãnh Phong". Mai Mai hiện ra buồn bã, nước mắt lã chã, đáng thương không thôi.



-"Hừ, Lãnh Phong, ta biết ngươi không có ý theo ta, ta không miễn cưỡng, ngươi cùng Mai Mai có thể đi. Ta sẽ không trách cứ." Thiên Song Song không miễn cưỡng, lập tức cự tuyệt rắc rối, nàng chán ghét rắc rối.