Nương Tử, Đừng Đào Hoa Như Vậy
Chương 19 : Tiến Bạch Long Vĩ
Ngày đăng: 21:44 19/04/20
-"Thiên cô nương, ngươi sao lại ở đây?" Bắc Thần Tử Yên kinh ngạc hỏi, hắn đang bối rối không biết phải làm gì cho tốt, đi ra ngoài tản bộ thì gặp được nàng, vậy là hắn không cần rối rắm nữa.
-"Ta vô sự, ngươi không cần lo lắng, cũng đừng vì ta mà chấp nhận điều kiện gì từ tên kia. Bằng hữu ta đang nguy hiểm, ta xin kiếu trước." Thiên Song Song vội vàng hồi đáp, lại muốn tiếp tục hành trình.
-"Ngươi đi đâu?" Bắc Thần Tử Yên thấy nàng gấp gáp, rất muốn biết chuyện gì đang xảy ra, muốn biết người nào có thể khiến nàng quan tâm đến như vậy.
-"Bạch Long Vĩ". Thiên Song Song không chút suy nghĩ nói.
-"Nga, nơi đó rất nguy hiểm, ngươi như thế nào muốn đi?" Bắc Thần Tử Yên ngạc nhiên, khiếp sợ ánh mắt nhìn nàng, nàng điên rồi sao.
-"Hắn vì ta mà bị thương, nếu ta không thể cứu hắn thì cùng chết, ta sẽ không hổ thẹn." Thiên Song Song kiên định nói, không thể lãng phí quá nhiều thời gian, lắc mình bay đi.
Bắc Thần Tử Yên đứng ngẩn người ra, hắn biết núi Bạch Long Vĩ nguy hiểm trùng trùng, nếu là thường ngày hắn chắc chắn sẽ không đi, còn chửi nàng điên khùng, nhưng hiện giờ hắn thấy rất mâu thuẫn, hắn rất không đành lòng cho nàng mạo hiểm, hắn nguyện mạo hiểm cùng nàng, dù gì cũng là nam nhi chi chí không lẽ lá gan thua một cái nữ nhi.
Bắc Thần Tử Yên vận khinh công bay theo nàng, hai người suốt đường đi không nói gì cũng không nghỉ ngơi, một đường bay đến Bạch Long Vĩ.
Nửa ngày sau, Bạch Long Vĩ ngày càng gần, một khu rừng rậm bao trùm cả ngọn núi, sương khói lượn lờ, một cổ nhiệt độ lạnh ập đến làm người ta có cảm giác sởn da gà, tiếng quạ kêu, tiếng bìm bịp cùng tiếng lá xào xạc làm cho hai người cảm thấy một bầu không khí tang thương chết chóc.
Hai người bình tĩnh ngồi nghỉ dưới một gốc cây, dùng một chút lương khô để lấy lại sức lực. Thiên Song Song ánh mắt mệt mỏi có vẻ đờ đẫn không nhìn ra được suy nghĩ, tựa vào cây nhìn trời, Bắc Thần Tử Yên mệt mỏi nhắm mắt dưỡng thần.
-"Vương gia, ngươi không sợ chết sao?" Thiên Song Song bỗng nhiên hỏi hắn.
-"Vô sự, ta không thể để ngươi đi một mình mạo hiểm được." Bắc Thần Tử Yên vẫn nhắm mắt trả lời.
-"Ta đâu là gì của ngươi, cũng là mới quen a." Thiên Song Song mắt hơi nhíu nhíu, tò mò.
-"Ta là vương gia, nếu bỏ mặt bằng hữu của mình thì còn mặt mũi nào nhìn người." Bắc Thần Tử Yên tỏa ra hào quang tự tin nói, chứng tỏ mình là người có tình có nghĩa.
-"Hảo, hắc hắc". Thiên Song Song nhìn bộ dạng hắn bị chọc cười phì, hắn đúng là người tốt, có điều lúc này hắn giống cái tiểu hài tử hơn là vương gia.
-"Ngươi cười cái gì? Không được cười." Bắc Thần Tử Yên tức giận trừng nàng, lấy tay che trụ cái miệng nhỏ nhắn. Thiên Song Song vẫn không ngừng cười mà là cười càng dữ dội hơn, hắn giận đỏ mặt mà ngây ngô nhìn nàng cười, tay hắn vẫn đặt ở miệng nhỏ, cái miệng run run hòa nhịp cùng thân thể nàng trông rất ư là dễ thương.
Chết tiệt, hắn là không háo sắc, sao lại có thể bày ra bộ dạng này. Bắc Thần Tử Yên vội rút tay về; hiện ra bộ dạng thanh niên nghiêm túc. Thiên Song Song lắc đầu không nói gì.
Hai người nghỉ ngơi chừng một canh giờ, bắt đầu thu dọn chuẩn bị đi tiếp, hai người hướng núi Bạch Long Vĩ mà bay đi. Sương mù ngày càng dày đặc, không khí xung quanh ảm đạm làm người ta sợ hãi, giữa ban trưa mà không thể nhìn rõ ánh mặt trời, lá cây rì rào rì rào như đang nói lời cảnh cáo.
-"Á". Thiên Song Song hình như đáp xuống trúng một cái gì, Bắc Thần Tử Yên cùng nàng nhìn xuống phát hiện rất nhiều xương người cùng đầu lâu, mùi tro cốt lượn lờ, thật kinh tởm.
-"Mặc ta, ta không phải nam nhân thôi". Bạch y nam tử rất không quan tâm giới tính nói.
-"Ngươi như thế nào mới có thể nói cho ta biết Tái Liên Hoa ở đâu?" Thiên Song Song bỗng trầm giọng, ánh mắt khẩn cầu hỏi hắn.
-"Ta nói gì ngươi cũng chấp nhận?" Bạch y nam tử lạnh lùng cười nói, khuôn mặt hồ ly hiện ra giảo hoạt.
-"Ân". Thiên Song Song rất nhanh đáp ứng.
-"Thiên cô nương, ngươi không thể.." Bắc Thần Tử Yên lo lắng, đau lòng định ngăn cản.
-"Ta không sao, ta phải cứu Vô Khuyết, bằng không ta như heo chó không bằng". Thiên Song Song kiên định, nàng nói đạo lý của mình.
Bắc Thần Tử Yên biết ngăn cản nàng không được, chỉ có thể theo dõi ủng hộ nàng.
-"Ta muốn mạng của ngươi". Bạch y nam tử rất biết cách làm khó người đưa ra điều kiện rất là khó chấp nhận.
-"Hảo. Thành giao". Thiên Song Song bỗng móc từ trong tay ra thanh chủy thủy một dao kề lên cổ cứa, bạch y nam tử bị dọa sững người, hắn cùng Bắc Thần Tử Yên không suy nghĩ đưa tay ra ngăn cản, máu từ ba người trộn lẫn nhiễu xuống đất.
-"Ngươi điên à, ta không muốn mạng ngươi bây giờ, mà là từ nay về sau mạng ngươi là của ta, ta muốn lấy khi nào thì lấy" Bạch y nam tử trắng bệch khuôn mặt hồ ly lộ ra chút sợ hãi nói.
-"Ừ" Thiên Song Song nhẹ giọng nói. Bắc Thần Tử Yên vì nàng lau máu ở cổ, bôi một ít thuốc đi lên.
-"Đau quá, ngươi nhẹ tay thôi, vương gia". Thiên Song Song đau đến chảy nước mắt, khóc tang khuôn mặt nhỏ nhắn nói.
-"Đau mà còn gan lớn như vậy tổn thương bản thân, ngươi thật là". Bắc Thần Tử Yên sủng nịch nhéo cái mũi nàng, vì nàng bôi một chút dược thảo.
Bạch y nam tử bỗng lấy ra từ tay áo một cái lọ, dúi vào tay nàng. Thiên Song Song không hiểu hỏi hắn "Cái này là cái gì?"
-"Dược, bôi đi, thân thể ngươi mà xấu, ta lại bị người khác nói vũ phu, dù gì ta muốn mạng ngươi lúc nào mà không được, giờ ta nói cho ngươi biết, ngươi không được tổn hại chính mình." Bạch y nam tử lạnh nhạt nói, tuy là lạnh lùng vô tình lời nói nhưng vẫn không giấu được sự quan tâm.
-"Hảo, cám ơn ngươi. À ngươi tên gì?" Thiên Song Song cảm thấy hắn không đến nỗi quá xấu, mỉm cười với hắn quan tâm.
-"Bạch Vân". Bạch Vân lạnh lùng trả lời, muốn rời đi.
-"A, Bạch Vân, còn Tái Liên Hoa? Ta cần gấp, bằng hữu của ta nếu không có nó sẽ chết, ta phải quay về ngay." Thiên Song Song không quên mục đích chính đến đây, nàng cũng đã tốn một ngày lưu lạc, không thể phí phạm thời gian tìm kiếm.
-"Hai ngươi theo ta đi nghỉ ngơi. Khi nào khỏe ta sẽ đưa cho các ngươi." Bạch Vân rất lâu mới nói thành lời, hắn dắt hai người mỗi người vào một căn phòng sạch sẽ rồi mất dạng.