Nương Tử, Đừng Đào Hoa Như Vậy

Chương 221 : Hắc ngọc bội nguy hiểm [H] (1)

Ngày đăng: 21:44 19/04/20


-"Ngươi tại sao không nghĩ thông, làm ta thật sự lo lắng?" Phụ nhân dịu dàng xoa đầu nha đầu dịu dàng mà trách móc. "Không được tiếp tục nghỉ quẩn, nghe không?" Phụ nhân mỉm cười như trăm hoa nở rộ, nhéo má tiểu nha đầu, đánh một cái vào mông rõ đau.



Thiên Song Song mở mắt nhìn chung quanh khung cảnh hoàn toàn xa lạ, nàng đang nằm trên một cái giường gỗ trong một căn phòng trúc, kiến trúc tương tự như lúc nàng cùng gia gia ở, nàng ôm cái đầu nhớ lại giấc mơ lúc nãy, tự hỏi tại sao nàng lại mơ như vậy, người đó là ai, tại sao lại rất quan tâm yêu thương nàng, là người thân của nàng sao?



-"Tiểu nha đầu, ngươi đã tỉnh?" Một ông lão râu tóc bạc phơ bước vào, Thiên Song Song cứ tưởng nàng gặp ông bụt trong những truyện cổ tích mà hồi nhỏ nàng thường nghe, kinh ngạc không thôi.



Thiên Song Song khẽ gật đầu; nhìn về phía cửa phát hiện một bóng dáng quen thuộc bước vào, một thân bạch y lạnh lùng, trích tiên bộ dáng; không phải Lãnh Phong thì là ai. Thiên Song Song lại một lần nữa ngạc nhiên; mắt to mở ra ý như đang hỏi hắn như thế nào ở chỗ này; ta như thế nào lại ở đây?



-"Tiểu thư". Lãnh Phong gật đầu một cái chào nàng, đứng một bên nhìn hai người.



-"Nha đầu, đây là nhà của ta; ta là Khổng lão nhân, người đời cứ gọi ta là thần tiên vì ta tiên đoán đúng rất nhiều việc; Lãnh Phong là đệ tử của ta. Ta biết ngươi đang rất bi quan về bản thân; ta cứu ngươi đến đây là có điều muốn nói với ngươi." Khổng lão nhân vuốt vuốt râu bộ dáng bí ẩn hề hề nhìn Thiên Song Song.



Thiên Song Song cũng có nghe qua về Khổng lão nhân, một người xuất thần nhập quỷ, tính tình kì lạ; rất khó gặp mặt, đoán đâu trúng đó; mệnh danh là thần tiên sống; ai cũng muốn gặp lão để hỏi về số phận của mình, nếu được lão chỉ điểm thì còn gì có thể so, tiền bạc, vinh hoa phú quý, hạnh phúc tình cảm chỉ thừa không thiếu.



-"Khổng lão nhân muốn nói gì với ta?" Thiên Song Song vì ngâm trong nước lâu cảm lạnh nên đến giờ vẫn cảm thấy rất lạnh lẽo, cuộn tròn trong chăn tựa mình vào thành giường nhìn Khổng lão nhân suy yếu hỏi.
-"Lãnh Phong ngươi cũng ăn đi" Thiên Song Song thấy hắn Lãnh Phong lửa nóng ánh mắt nhìn nàng rất không quen, đưa một muỗng cháo trước mặt hắn.



Lãnh Phong kinh ngạc nhìn hành động của nàng; hắn cùng nàng ăn cùng một cái muỗng; hắn ngại ngùng không thôi "Tiểu thư, ta tự mình tới" Nói xong hắn một cước tẩu mất dạng; để lại Thiên Song Song nhìn bộ dáng ngốc nghếch của hắn mà mỉm cười.



Lúc Lãnh Phong trở về phòng Thiên Song Song thấy nàng đang cầm trên tay một mảnh giấy, bên cạnh là một cơ quan chim chóc sống động như thật "Tiểu thư, có chuyện gì vậy?", hắn bước tới hỏi.



Thiên Song Song đưa cho hắn tờ giấy; nhìn thấy nội dung khẽ biến sắc; nhìn nàng đau lòng không thôi.



Thiên Song Song nhìn ra hắn đối với nàng có tình cảm nên cũng nói rõ với hắn, nàng là vì giúp Bạch Vân nên mới làm như vậy, hắn đừng hiểu lầm, cuối cùng Lãnh Phong khuôn mặt giận dữ rời đi.



Lãnh Phong đi đến tối mịt không có trở về, Thiên Song Song không an lòng ra ngoài tìm; đi khắp nơi vẫn không thấy bóng dáng hắn nên trở về nhà xe hắn có về chưa.



Mùi rượu nồng nặc từ phòng nàng truyền ra, Thiên Song Song nhanh chóng đi vào; Lãnh Phong say khướt vùi đầu vào bầu rượu miệng còn lẩm bẩm "Tiểu thư, tại sao ngươi đối với ta như vậy, tại sao, tại sao?