Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 2 : Lòng dạ hẹp hòi

Ngày đăng: 14:55 30/04/20


Nước trong thùng tắm đương nhiên không thể dìm chết người, dù là nhất thời hoảng loạn thì sặc nước cũng có hạn. Sau khi hốt hoảng, Tô Đàn Nhi trấn tĩnh lại, xấu hổ và cố gắng kéo dãn khoảng cách. Ninh Nghị phẩy nước trên người đi ra ngoài, Tô Đàn Nhi ngồi trên ghế, trùm khăn tắm cắn cắn môi.



"Tướng công... Tướng công sao lại... ở chỗ này..."



Nói được nửa câu, giọng nói của Tô Đàn Nhi đã rất nhỏ.



Ninh Nghị đứng ngoài rèm trả lời:



"Ta chuẩn bị tắm rửa, sau đó... Còn nàng?"



"Thiếp... bảo Quyên nhi đun nước..."



Ninh Nghị sửng sốt.



"Lúc ta về, trong nhà làm gì có ai, Quyên nhi đã đi ra ngoài... À, nàng lúc đó đang ngủ, mà nàng dặn Quyên nhi lúc nào..."



Trong phòng tắm, Tô Đàn Nhi kỳ thực đã hiểu chuyện gì, sau một lúc mới trả lời với giọng vo ve:



"... Buổi trưa... Bây giờ là lúc nào?"



Nhìn sắc trời bên ngoài sợ rằng cũng đã sắp tối, Ninh Nghị đứng ngoài chờ khá lâu mới nghe thấy câu trả lời, chỉ thấy hắn cười nói:



"Nàng tắm đi đã, dù sao quần áo cũng ướt rồi, ta… đi thay bộ quần áo khác. Không có chuyện gì đâu."



Lúc nãy ôm Tô Đàn Nhi rời khỏi thùng tắm, quần áo Ninh Nghị đã ướt khá nhiều, hắn xoay người ra cửa nhưng chưa đi được bao xa lại nghe thấy giọng nói từ bên trong truyền ra:



"Tướng, tướng công... chờ một chút..."



"Sao?"



"Nước… hơi lạnh."



***



Thay ngoại bào, sau đó nhanh chóng vào nhà bếp nhóm lửa, nấu nước. Thể chất Ninh Nghị hiện giờ đã rất tốt, dù tắm nước lạnh cũng không sao, chẳng qua hắn cảm thấy ở trong bầu không khí cổ này mà tắm nước lạnh thì đúng là không hợp, nhưng cũng không đun nhiều, Tô Đàn Nhi tắm đương nhiên là cảm thấy hơi lạnh.


Tô Đàn Nhi là người con gái mạnh mẽ, nhưng đối với người nhà rất tốt, đương nhiên cũng chỉ có mấy người được nàng coi là người nhà.



Tết nàng thường kéo Ninh Nghị đi thăm hỏi một số gia đình, ngày thường cũng có một vài bữa tiệc tụ hội, mỗi lần mở tiệc, nàng theo rất sát Ninh Nghị. Tuy rằng, Ninh Nghị không cần việc này, nhưng từ một ý nghĩa nào đó mà nói, hành động “dư thừa” của Tô Đàn Nhi này đã chứng tỏ, nàng thực sự cho rằng cuộc hôn nhân này không chỉ là một cuộc hôn nhân kinh doanh.



Ninh Nghị ở trong tình hình này đương nhiên sẽ không truy cầu cái gọi là tình yêu thuần túy. Đối với hắn mà nói, kiếp trước hắn cũng giống như Tô Đàn Nhi, cũng bị sắp xếp cưới một người vợ, cho nên dùng từ "kinh doanh" cũng không có gì sai. Dùng từ này hắn cũng không phản cảm, hắn không có khả năng tạo ra một tình yêu nhất kiến chung tình, sau đó là tình chàng ý thiếp, ở trong một số tình huống nhất định, hắn chỉ có thể dựa theo tình hình mà phát triển.



Đối với Tô Đàn Nhi, cuộc hôn nhân này lúc đầu đúng là bất đắc dĩ, nhưng nếu đã chấp nhận thì nàng sẽ biểu hiện chân thực, đối xử với người xa lạ đủ tôn kính và chân thành. Ninh Nghị cũng chấp nhận loại tình hình này, đối phương đã cố sức thể hiện ra bên ngoài, nên hắn cũng hiểu ý của nàng: nếu có thể, chúng ta cứ tiếp tục như vậy.



Thật ra, nàng cũng không có bao nhiêu lựa chọn, Ninh Nghị thấy nàng là một cô gái 19 tuổi toàn tâm toàn ý, nỗ lực theo đuổi sự nghiệp kinh doanh, về những mặt khác nàng không quan tâm nhiều lắm, cho nên cũng không có bao nhiêu thứ dành cho gia đình, đây cũng là sự chân thành của nàng. Ninh Nghị thích cách nghĩ như vậy.



Tuy rằng trước kia đã cố hết sức sống cuộc sống "kinh doanh", nhưng hiện giờ đôi bên đúng là có hảo cảm, kỳ thực cũng rất lý tưởng. Bây giờ nàng nói câu này, thực ra cũng là không muốn Ninh Nghị giúp đám nhị thế tổ trong nhà.



Ninh Nghị nghe được cười rộ lên:



"Không sao, họ không đả kích được đâu."



"Nếu tướng công và Lý công tử cùng đi, thì Tiểu Thiền không phải đi theo nữa."



Tô Đàn Nhi nói xong thì rút mấy tấm ngân phiếu ra nói:



"Trên người tướng công sợ rằng cũng không có nhiều ngân lượng, đây có 500 lượng, tướng công cầm lấy, nếu có thích cô nào thì cổ vũ một chút cũng được, tướng công là đệ nhất tài tử, chi tiêu đương nhiên không thể keo kiệt."



Nói đến đây, nàng lại mỉm cười:



"Đám huynh đệ phòng hai, phòng ba đúng là không ra sao, nếu giao gia tộc cho họ thì kiểu gì cũng tan nát, Nhị thúc, Tam thúc khẳng định cũng biết. Nhưng hiện giờ họ đã hơn 40 tuổi, con cháu cũng đã có, cho nên họ cũng là người cầm quyền của một nhánh rồi. Họ nói không tranh, chính là không thành thực. Nhị thúc, Tam thúc tranh cho mình, chứ không tranh cho đám hậu bối, đám Văn Hưng ngốc như vậy thì làm sao đảm đương nổi gia tộc, người đảm đương chỉ có thể là bọn họ mà thôi..."



Tô Đàn Nhi cúi đầu, nói với giọng nhẹ nhàng:



"Tướng công sau này đừng đứng bên phe Nhị thúc nói chuyện nữa, được không? Dù là cố ý, thiếp thân cũng không muốn nghe tướng công nói những lời không tốt của phòng hai, phòng ba... Thiếp nghĩ tướng công nên đứng về bên thiếp, thiếp cũng thích nghe tướng công nói Nhị thúc không thành thực, không thích nghe tướng công nói Nhị thúc thành thực. Ở phương diện này, lòng dạ của thiếp thân rất hẹp hòi..."



Nàng ngẩng đầu lên, môi hơi mấp máy, cười nhìn Ninh Nghị, trong nụ cười kia mang chút khẩn cầu.



Nắng chiều chiếu lên khuôn mặt nhỏ, giật mình, Ninh Nghị bị câu nói lòng dạ hẹp hòi làm rung động.



Dù thật hay giả, đúng là rất đáng yêu...