Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 2 : Bái sư

Ngày đăng: 14:55 30/04/20


"Nghe nói tướng công tối hôm qua rất phong quang..."



Vốn tưởng

rằng chuyện tối hôm qua tương đối bí mật, ai ngờ khi chạy bộ trở về,

người trong nhà đã biết cả. Dù sao thì tối hôm đó đông người, có thể

giấu một số nhưng đương nhiên không thể giấu người của Tô gia, giờ trở

thành truyện cười, bị đem ra trêu một phen. Sáng hôm nay chắc là đám

người Tô Văn Định đã tới đây nói chuyện, giờ Tô Đàn Nhi đem ra trêu.



"Một lần cho tận 500 lượng, cô gia thật hào phóng."



Cầm bát cháo, Tiểu Thiền cười hì hì nói một câu. Quyên nhi ở bên cạnh cũng quay đầu, nhìn Hạnh nhi thì thầm:



"Phá sản."



Thực ra do mọi người đã biết tính Ninh Nghị, nên mới đùa hắn, Ninh Nghị thấy đối phương nói như vậy thì tức giận giơ thìa muốn đánh, Thiền nhi,

Quyên nhi liền cười bỏ chạy.



"Được rồi, được rồi, trước đây tướng công không tới những nơi này, đừng trêu nữa."



Tuy rằng năm trăm lượng bạc là một khoản tiền lớn, nhưng đối với chuyện của Ninh Nghị tối qua, Tô Đàn Nhi chỉ cảm thấy thú vị mà thôi, đợi mọi

người ngồi vào chỗ, nàng mới hỏi:



"Tướng công quen Nguyên Cẩm Nhi à?"



Ninh Nghị suy nghĩ một chút nói:



"Không tính là thân nhưng cũng gọi là quen."



Tiểu Thiền hai mắt sáng ngời:



"Còn cô gái áo trắng hát Thủy Điệu Ca Đầu? Sáng sớm hôm nay, Văn Định thiếu

gia tới đây khen nàng hát hay, lại còn hát theo làn điệu mới. Vốn tưởng

rằng đó chính là cách hát mới của cô gia đã dạy cho muội nhưng Văn Định

thiếu gia nói không phải."



Nàng cười cười, lại ngâm nga vài câu, tự đắc vui vẻ:



"Cô gia có thấy muội hát dễ nghe không?"



"Người ta là cao thủ."



Ninh Nghị gắp một đũa thức ăn, lắc đầu cười:



"Tiểu Thiền là một tuyển thủ nghiệp dư, sao so sánh được."



"À."



Tiểu Thiền há miệng, sau đó cúi đầu ăn cháo, Hạnh nhi ở bên kia lại hỏi:



"Cô ấy là ai vậy?"



"Chắc là vị cô nương nào đó ngưỡng mộ tài học của tướng công."



Tô Đàn Nhi cười.



"Là Nhiếp Vân Trúc, rất lợi hại, trước đây ta đã cứu nàng."



Ninh Nghị trả lời, sau đó vừa ăn cháo, vừa kể lại chuyện Nhiếp Vân Trúc cầm

dao đuổi gà vào buổi sáng. Từ việc truy sát con gà đến việc kéo hắn

xuống sông, sau đó là ăn một bạt tai. Mấy người trong phòng nghe mà đều

cảm thấy kỳ quái.


Lục A Quý suy nghĩ một chút, nói:



"Nếu Lập Hằng đã nói như vậy, ta sẽ quay về bẩm báo, nhưng ta nghĩ vấn đề

này không lớn. Khi tiểu vương gia, tiểu quận chúa đi học phải có một hai người đi kèm, nhưng họ sẽ tuyệt không quấy rầy việc dậy học của Lập

Hằng."



"Việc này ta hiểu rồi."



Ninh Nghị gật đầu, mấy người đi về phía xe ngựa, mấy tên hộ vệ ở sau đi theo. Qua một lúc, Ninh Nghị mới hỏi:



"Lục huy nói nhiều như vậy, rốt cục định ám chỉ cái gì?"



Lục A Quý suy nghĩ một chút, mới nhẹ giọng nói:



"Kỳ thực... mấy hôm trước khi Lập Hằng và Lý Tần - Lý Đức Tân ở phòng học

bàn luận, tiểu vương gia và tiểu quận chúa trùng hợp nghe được, ta cũng

không biết Lập Hằng nói những thứ gì, nhưng mà..."



Hắn nói lại sự việc một lần, Ninh Nghị mới hiểu đã xảy ra chuyện gì.



"Chủ nhân đã nhiều ngày suy nghĩ những gì Lập Hằng nói, có thể nhận ra người rất coi trọng những lời này. Đôi khi cũng nói Lập Hằng ly kinh bạn đạo

(1), buồn cười, nhưng tóm lại, tư tưởng bản thân cũng bị những lời nói

của Lập Hằng tác động. Hôm nay nếu không có việc, chủ nhân kiểu gì cũng

cùng hai vị tiểu vương gia, tiểu quận chúa tới đây. Ha hả, ta biết tính

cách của chủ nhân, kiểu gì cũng sẽ tìm cách bàn luận với Lập Hằng một

phen, việc cho tiểu vương gia, tiểu quận chúa bái Lập Hằng làm thầy cũng là do người nói. Hôm nay chỉ là tới trưng cầu ý kiến của Lập Hằng, chủ

nhân nói với tính cách của huynh, để tiểu vương gia, tiểu quận chúa tự

mình tới mới biểu thị được sự kính trọng, đợi khi nào thực sự bái sư, lễ mạo sẽ không đơn giản như vậy. Khi đó, Khang vương gia sẽ ra mặt, Lập

Hằng nên có sự chuẩn bị..."



(1): Ly kinh bạn đạo: đi ngược lại sự giáo điều và kinh viện của nho giáo thời phong kiến. Thành ngữ này

trước đã dùng một lần, sau này thấy dùng nhiều, sẽ giữ nguyên hán việt

cho cô đọng.



Lục A Quý vừa cười, vừa nói chuyện, sau đó lại nhắc Ninh Nghị một việc.



"A, lúc nãy Lập Hằng có nói, việc đóng cửa thành chỉ là chuyện ngày một,

ngày hai. Hôm nay 13, ngày mai 14, 15 là Trung Nguyên (2), nhà nào cũng

cúng bái tổ tiên, ngoài thành chôn cất không ít thân nhân những người

trong thành, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện..."



(2): Lễ Trung Nguyên:

lễ vong nhân xá tội, là một trong tứ đại lễ quỷ của Trung Quốc. Theo đạo giáo, Trung Quốc cổ đại lấy ngày 15 tháng một, tháng bảy, tháng mười

chia thành Thượng Nguyên, Trung Nguyên, Hạ Nguyên. Thượng Nguyên là ngày thiên quan chúc phúc, Trung Nguyên là ngày địa quan xá tội, Hạ Nguyên

là thủy quan giải ách. Do đó, trong lễ Trung Nguyên, người ta đồng thời

phải tiến hành phổ độ cả cô hồn dã quỷ. Ngày này, mọi người mang tế phẩm đến mộ phần cúng tế tổ tiên, cũng tương tự với hoạt động Thanh Minh. Ở

thời phong kiến, quan phủ địa phương còn ra lệnh cho hòa thượng, đạo sĩ

lập đàn tràng tế tự quân sĩ tử trận. Lễ Trung Nguyên, mọi người phải

dùng một lượng tiền giấy cực lớn.



Hắn lời còn chưa dứt, tiếng

chuông và tiếng thanh la đã vang lên dồn dập từ thành đông. Mọi người

dừng lại, quay đầu nhìn sang hướng đó, vô số mái nhà san sát đương nhiên là không thấy rõ cảnh tượng gì, nhưng tòa thành hình như yên lặng đi

rất nhiều, cảm giác áp lực từ thành đông truyền tới, sau đó là tiếng

động nháo tiếng, hỗn loạn.



"Đã xảy ra chuyện..."



Gần trưa, trên đường, Ninh Nghị nghe Lục A Quý thì thầm...