Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 2 : Bắt đầu
Ngày đăng: 14:55 30/04/20
Đêm dần khuya, lắng nghe là có thể nhận ra những tiếng động lớn trong
khu nhà của Tô gia, những tiếng cảm thán bất an cũng theo đó vang lên.
Trong phòng, ánh đèn chập chờn, ánh trăng êm dịu chiếu qua cửa sổ trườn
vào. Tô Đàn Nhi nằm trên giường, Thiền nhi và Quyên nhi ngồi bên cạnh
chăm sóc, nhìn Tô Đàn Nhi đang đắp khăn mặt trên trán với sự bất an.
Thầy thuốc già râu tóc trắng phau đang ngồi bắt bạch. Ninh Nghị đứng ở
cửa, hai tay ôm ở trước ngực tự ngẫm những sự việc đã xảy ra, dược đồng
theo Tôn đại phu đến cũng không vào bên trong.
Quá trình chẩn
bệnh cũng không dài, lão đại phu buông cổ tay Tô Đàn Nhi đứng dậy đi ra
ngoài, Quyên nhi vội vã đi theo, ngoài cửa, Hạnh nhi hai mắt đỏ au cũng
đi tới.
"Nhị tiểu thư bị nhiễm phong hàn đã nhiều ngày, trong khi đó lại còn gặp một số thứ khác, à, vừa nhiễm phong hàn lại vừa bị… khụ… bị quỳ thủy (kinh nguyệt). Điều này làm cho bệnh nặng thêm, nhưng nếu
chỉ như vậy cũng không ngại, sau khi uống mấy thang thuốc sẽ đỡ. Chỉ
là... Nhị tiểu thư tâm lực quá độ, đại khái lại bị đả kích bởi chuyện
đại lão gia… cho nên trong vòng mấy ngày chắc sẽ không thể khỏi được."
"Tâm lực quá độ?"
Ninh Nghị nhíu mày hỏi một câu.
Lão đại phu gật đầu:
"Đúng vậy, phong hàn đợt này thực ra không nghiêm trọng bằng áp lực và sự mệt nhọc từ xưa cộng lại, thể xác và tinh thần mệt mỏi vô cùng, quan trọng
nhất là tâm bệnh, phong hàn chỉ là nguyên nhân bộc phát mà thôi. Việc
này không thể khinh thị, ta sẽ kê đơn, trước tiên hạ sốt cho nhị tiểu
thư, nhưng phương pháp chữa bệnh đúng còn phải... cần nhị tiểu thư buông lỏng tâm tình mới được, ai..."
Tôn đại phu thở dài, hắn là cung
phụng (những người có tài được chiêu mộ) của Tô gia, cũng là thầy thuốc
chính của Tô Bá Dung nên đương nhiên hiểu tình thế Tô gia lúc này. Muốn
Tô Đàn Nhi buông lỏng tâm tình ư, nói dễ vậy sao. Hắn lắc đầu ngồi trong phòng khách viết đơn thuốc, sau đó lại dặn dò một phen mới cáo từ rời
đi, Tiểu Thiền cũng cầm đơn thuốc ra ngoài. Quyên nhi và Hạnh nhi chạy
đến bên giường nhìn Tô Đàn Nhi đang hôn mê, sau đó khóc nức nở nhìn Ninh Nghị nói:
"Làm sao bây giờ."
Câu này giống như đang xin Ninh
Nghị giúp đỡ, hoặc đang tự thì thầm. Thường ngày, ba nha hoàn này rất có chủ kiến, nhưng tới lúc này khi Tô Bá Dung gặp chuyện, Tô Đàn Nhi đổ
bệnh, họ cũng chẳng biết phải làm sao.
Ninh Nghị chống cằm một lúc mới hỏi:
Ninh Nghị lạnh lùng chỉ tay vào Tô Đàn Nhi đang nằm trên giường:
"Tiểu thư của các muội sẽ không buông bỏ, sau khi tỉnh dậy, chuyện đầu tiên
muốn làm không phải là uống thuốc, mà là xử lý công việc, không ai cản
được nàng... cho nên, kết quả là rất đơn giản."
Hắn cười cười, có chút bất đắc dĩ, có chút buồn chán, giọng nói không khác gì lúc kể chuyện khi chơi cờ ngày thường:
"Ta thử xem sao..."
Quyên nhi và Hạnh nhi còn có chút chần chờ, Thiền nhi đã hít sâu một hơi, vốn hai mắt nàng đẫm lệ mông lung nhưng bây giờ đã tươi cười, lau khóe mắt, xoay người ra cửa:
"Muội đi cầm sổ sách và nhật ký..."
Tô gia có phòng chứa sổ sách ở ngay bên cạnh, nhưng bình thường chỉ có ba nha hoàn này và Tô Đàn Nhi mới có tư cách vào lấy.
Sau khi Tiểu Thiền rời đi, Quyên nhi suy nghĩ một chút cũng ra ngoài, sau
đó là Hạnh nhi, nàng lau sạch nước mắt trên mặt, khi ra cửa còn nhỏ
giọng nói:
"Cô gia... ở trong này ư?"
"Nếu không, khi tiểu thư các muội tỉnh lại làm sao bây giờ?"
Cô gia muốn giúp tiểu thư giải quyết vấn đề, Hạnh nhi và Quyên nhi không
cách nào nghĩ được nó là chuyện tốt hay xấu, có kết quả thế nào. Nhưng
nếu như không để cô gia làm, sau khi tiểu thư tỉnh lại, nhất định sẽ
xuống giường xử lý công việc, điểm này, ba nha hoàn đều biết cả. Cho dù
thế nào cũng phải tìm cách cho tiểu thư dưỡng bệnh, việc còn lại chỉ có
cô gia mới có thể giải quyết.
Nàng cười có chút khó khăn, sau đó
bước ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại hắn và Tô Đàn Nhi đang hôn mê,
Ninh Nghị ngồi xuống ghế, cầm giấy Tuyên Thành và bút lông thở dài.
"Các ngươi thật quá đáng... làm cho đồ ở rể như ta cũng không yên ổn..."
Hình như, bực tức này ám chỉ người ở sau màn...
***
Hừng đông, giờ Sửu (từ 1 đến 3 giờ sáng) qua đi, Tô Đàn Nhi tỉnh lại...