Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 2 : Phai màu
Ngày đăng: 14:55 30/04/20
"Sau chuyện này, đợi Đàn nhi khỏe lại, chúng ta... chúng ta động phòng nhé..."
Đêm mưa tí tách, Tô Đàn Nhi ấp úng nói những lời này, không lâu sau Ninh Nghị gật đầu.
"Khụ, ý ta không phải chuyện này, nhưng mà..."
Hắn cười cười:
"Được."
Hai người nhẹ nhàng tâm sự trong đêm mưa, thỉnh thoảng có những cơn gió nhẹ thổi vào phòng khiến cho ánh nến lay động. Để biểu đạt những lời vừa
rồi, Tô Đàn Nhi đã phải dùng không biết bao nhiêu dũng khí, nàng nằm đó, thẹn thùng trầm tư.
Bệnh tình của nàng nặng một phần là do yếu
tố tâm lý, những câu nói hiện giờ đã giải tỏa không ít áp lực cho nàng.
Nhưng mà sau một lát, có lẽ nghĩ tới điều gì đó, nàng nhẹ nhàng cắn môi.
"Nếu như... nếu như chuyện lần này khó quá, tướng công... tướng công có thể..."
"Có thể gì?"
"Có thể..."
Tô Đàn Nhi khó xử, muốn nói lại thôi, sau đó đành phải lắc đầu:
"Thôi, không nói nữa."
"Mất hứng..."
Ninh Nghị nhìn nàng suy nghĩ một hồi, đại khái cũng đoán được cách nghĩ của đối phương, lắc đầu:
"Không phải ta vì tình cảnh Tô gia mà nói những lời như vậy, tình thế hiện giờ không quá khó khăn, còn chuyện của chúng ta cứ quyết định như vậy đi... Hơn nữa, muốn vượt qua tình thế hiện giờ kỳ thực rất đơn giản."
Tô Đàn Nhi gật đầu, sắc mặt bình tĩnh trở lại, qua một lúc nàng lại ấp úng cười cười:
"Chuyện lần này... Tướng công chưa hiểu hết..."
"Hiểu mà."
Ninh Nghị quay đầu nhìn phía sau:
"Ta đại khái đã tìm hiểu tình tình Tô gia ba năm nay, căn cơ rất ổn định
nên không cần quan tâm tới đối thủ là ai. Họ đâm chúng ta một nhát, lại
còn cắn thêm một cú, thủ đoạn đúng là rất độc, thế nhưng không có nhiều
tác dụng. Việc kinh doanh của Tô gia trải rộng toàn quốc, không có nhiều nơi chú ý tới tình cảnh của Tô gia ở Giang Ninh. Địch nhân muốn làm khó chúng ta thì phải nhắm tới vấn đề hàng hóa, khiến cho cung cầu của Tô
gia không ổn định, thế nhưng ý nghĩa của thủ đoạn này không lớn, với căn cơ của Tô gia thì rất khó bị quật ngã trong thời gian ngắn, tổn thất
nhiều lắm cũng chỉ là một phần nhỏ. Hậu quả nặng nề nhất chủ yếu là ở
Giang Ninh và khu vực xung quanh, tính đi tính lại, thứ họ muốn nhắm đến hiện giờ chính là Hoàng thương. Sau khi diễn ra chuyện này, đám quan
phủ sẽ để ý tới vấn đề danh tiếng mà không hợp tác với Tô gia..."
"Hoàng thương..."
Tô Đàn Nhi thì thào lập lại một câu.
"Cho nên... quan trọng nhất hiện giờ chính là giải quyết vấn đề Hoàng thương."
"Tướng công không hiểu..."
Nàng đưa mắt nhìn xuống phía cuối giường, thấp giọng thì thầm, không muốn cho Ninh Nghị nhìn thấy sắc mặt của mình.
Nói xong, hắn chậm rãi mở cái hộp chữ
nhật, một tấm lụa sắc vàng rực rỡ xuất hiện trước mắt mọi người. Khi họ
sợ hãi thốt lên, Ninh Nghị đẩy nó ra phía trước, rồi cầm lấy một con
dao, chém chém vài nhát.
Mưa vẫn đang rơi, cửa phòng đã đóng lại, giọng nói Ninh Nghị từ trong truyền ra
"Hơ lửa... nhúng nước... phơi nắng... không phai màu... đây là thứ hai
tháng trước chúng ta sáng chế ra... Vốn nên giữ bí mật nhưng trong tình
hình bây giờ, chúng ta không còn cách nào khác... Có thứ này sẽ giải
quyết được mọi chuyện... Nhà nào có loại vải tốt như chúng ta? Màu sắc
này... Mọi người không cần lo lắng, có màu này thì Hoàng thương không
phải chúng ta thì là ai... Mặc dù ta chỉ là một thư sinh, nhưng cũng
biết với những gì có trong tay, chúng ta không cần mấy vị đại nhân ở
Chức Tạo viện quan tâm, mà họ phải quan tâm tới chúng ta... À, những lời này đừng nói ra ngoài, nhưng nói chung... Chúng ta có lợi, bọn họ cũng
nhận được chỗ tốt, lợi ích của họ lớn hơn chúng ta, nên… Được rồi, một
tháng tiếp theo, ta với các vị sẽ cố gắng làm tốt những vấn đề sau..."
***
Trời vẫn đang mưa, trong phòng ngủ, Tô Đàn Nhi nằm hết nhìn nước mưa tí tách rồi lại nhìn sang căn phòng bên, dường như muốn nghe thanh âm bên đó,
nhưng thứ truyền tới cũng chỉ là tiếng mưa rơi. Tiểu Thiền bước vào
phòng nói chuyện phiếm với nàng. Qua một lúc, nàng mới lên tiếng:
"Không biết tướng công hiện giờ trông như thế nào nhỉ..."
"Vừa rồi Hạnh nhi tỷ có tới đây, nói cô gia đang nói chuyện, rất lợi hại,
các vị chưởng quỹ đều bị người thuyết phục. À, cô gia nói rất có đạo
lý..."
"Ừ, phải..."
Tô Đàn Nhi nở nụ cười, tưởng tượng xem
"rất có đạo lý" là như thế nào. Không lâu sau, bên kia thương nghị đã
xong, đám chưởng quỹ vừa đi vừa bàn tán. Đương nhiên, tiếng nói truyền
tới bị đứt quãng bởi tiếng mưa rơi, tiếng bước chân lẹt xẹt.
"Đúng là kiến thức thư sinh..."
"Hình như có đạo lý..."
"Chuyện nào có đơn giản như vậy."
"Nhưng mà... tấm vải kia..."
"Không còn cách nào nữa, đại lão gia và nhị tiểu thư đều gặp chuyện, có một số việc cũng chỉ có cách để cô gia đại diện, chỉ cần đứng bên cạnh nhìn,
không động tay động chân lung tung thì sẽ không có chuyện gì lớn..."
"Cô gia là một người thông minh, có một số việc sẽ hiểu rõ..."
"Nhưng mà dù sao cũng chỉ là một thư sinh, chuyện buôn bán rất phức tạp..."
Tiếng nghị luận theo tiếng bước chân, biến mất trong tiếng mưa. Ninh Nghị trở lại phòng hỏi thăm bệnh tình của Tô Đàn Nhi.
Lại qua một ngày nữa, cơn sốt của Tô Đàn Nhi đã giảm, Ninh Nghị cũng bắt
đầu thay thế vị trí của nàng, mỗi ngày đều ngồi xe ngựa ra ngoài, học
theo cách của Tô Đàn Nhi trước đây, lấy tinh thần cầu thị “động tay động chân” vào công việc của Tô gia...