Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 2 : Vân Trúc và Nguyên Cẩm Nhi đánh cuộc
Ngày đăng: 14:55 30/04/20
"Lập Hằng, huynh... không sao chứ?"
" Sao cái gì?"
Hiện giờ cổng thành vẫn đóng, thời gian cũng đã là buổi chiều, bữa trưa đã qua nên tổng điếm Trúc ký khá vắng. Trên lầu hai, khi Nhiếp Vân Trúc hỏi câu này thì Ninh Nghị ngẩn người, cô gái kia ngồi xuống phía trước, đưa tay vuốt tóc mai, khẽ cười cười:
"Mấy hôm trước muội có nghe được chuyện liên quan tới Tô gia, nói là... Tô đại lão gia bị đâm, tiểu thư, cô gia của Tô gia cũng có mặt ở hiện trường, cho nên mấy hôm nay muội vẫn tự hỏi xem Lập Hằng có sao không..."
Giang Ninh phú thương rất nhiều, việc buôn bán ngành nào cũng phát triển, Tô gia mặc dù có vị trí hiển hách trong ngành vải, nhưng do hiện giờ tình hình quá khẩn trương, số lượng người bên ngoài biết chuyện Tô Bá Dung bị đâm cũng không nhiều, dù sao chuyện cũng không liên quan mình, biết càng ít càng tốt. Cho dù ngàn năm sau, khi hệ thống thông tin phát triển, việc một phú thương bị đâm cũng chẳng có mấy người để ý .
Do Nhiếp Vân Trúc quan tâm tới chuyện của Tô gia, cho nên cũng thường xuyên nghe ngóng tình hình. Mấy ngày không được gặp Ninh Nghị, trong lòng thấp thỏm bất an, sợ hắn bị liên lụy.
Ninh Nghị nghe nàng trình bày hết câu thì gật đầu:
"Ta không sao, nhưng mà... tình hình trong nhà khá khẩn trương, bản thân cũng bị cuốn vào, mấy hôm nay khá bận."
Nghe hắn nói không bị sao, sắc mặt lo lắng của Nhiếp Vân Trúc mới mất đi, cười cười:
"Tô đại lão gia... không sao chứ?"
"Vừa qua cơn nguy hiểm, tính mạng được bảo toàn nhưng bị liệt, sau này không thể đi lại, mà muốn khỏi cũng phải mấy mấy tháng nữa."
Ninh Nghị ăn một miếng, lắc đầu nói thêm một câu:
"Vấn đề này hiện đang giữ bí mật, không nên truyền ra ngoài."
"Hả? Vì sao vậy?"
"Người ám sát đã bị bắt, hiện đang ở trong nha môn, hắn phản cung tố cáo ngược Tô gia đã khiến hắn nhà tan cửa nát..., cộng thêm sau lưng đối phương có người điều khiển, dù người bị hại có sống hay chết thì kết quả xử án cũng sẽ bị ảnh hưởng, cho nên tình hình bên này phải giữ kín..."
"Có người... muốn hại Tô gia?"
Nhiếp Vân Trúc trợn mắt.
Ninh Nghị cười cười, thuận miệng giải thích chuyện này một lần, ngoài việc hắn thở dài vì nhạc phụ bị thương, còn lại tất cả đều bình thản. Đây chính là cách hắn nói chuyện với Nhiếp Vân Trúc từ trước đến giờ, nhưng mà lần này Nhiếp Vân Trúc lo lắng, sau đó lại nghĩ tới chuyện chắc không liên quan tới một người ở rể nên thoải mái hỏi:
"Vậy... Đàn nhi muội tử có gánh vác được chuyện này không?"
"Không may là nàng hiện đang nhiễm phong hàn."
Ninh Nghị thở dài:
"Cho nên gần đây ta đang giúp quản lý gia đình."
"Á..."
Nhiếp Vân Trúc vốn chỉ thuận miệng hỏi nhưng câu trả lời lại khiến nàng ngẩn người, không biết nên biểu thị thái độ thế nào mới đúng, cuối cùng lập lại một câu: "Không sao chứ?" Cũng không biết nàng đang hỏi tình hình của Tô Đàn Nhi hay của Ninh Nghị.
"À, đó là lời nói đùa, không tính..."
Vân Trúc đưa tay bóp mũi Cẩm Nhi một cái, Cẩm Nhi cười nhích người tới gần, trong phòng lại yên tĩnh. Qua một lúc, những âm thanh lạch tạch lại vang lên, Cẩm Nhi mặt dày tiếp tục sáp tới, đưa tay ôm lấy một tay Vân Trúc:
"Vân Trúc tỷ, lúc nãy muội cũng chúc cho tỷ được như ý..."
"Hả?"
"Tuy rằng muội nghĩ chuyện không thể, nhưng muội cũng hi vọng Ninh Nghị có thể làm được, bởi vì hắn là người có khả năng nhất trong số những người muội biết. Vân Trúc tỷ cứ đứng ở bên hắn như vậy, muội cũng chỉ đành đứng ở một bên… chúc phúc cho tỷ..."
"Biết rồi."
"Nhưng mà muội vẫn cảm thấy hắn không làm được..."
"..."
Bầu không khí bị hạ thấp, trong phòng trở nên im lặng...
***
Khi Nhiếp Vân Trúc và Nguyên Cẩm Nhi đang chú ý tới động tĩnh của Ninh Nghị, thì cũng có rất nhiều người đang im lặng theo dõi. Ninh Nghị không phải là tiêu điểm, không ai tin rằng hắn sẽ phát huy được tác dụng, quan trọng là Tô Đàn Nhi đứng sau lưng mà thôi.
Hắn làm chuyện gì ở hãng vải cũng không quan trọng, làm nhiều thì người cười nhiều mà thôi, thế nhưng trong lúc người ngoài cười, đám chưởng quỹ càng mạnh tay tuyên truyền cho sự kiện Hoàng thương, đây chính là ý đồ của Tô Đàn Nhi. Khi Ninh Nghị đột nhiên chạy tới bái phỏng Hạ Phương Hạ đại nhân, tuy rằng cũng bị dính thủ đoạn đóng cửa như những người khác, nhưng cũng khiến đám người Tiết Duyên, Tiết Tiến đề cao cảnh giác, chú ý theo dõi xem hắn có tiến triển gì không, thông qua đó tìm kiếm ý đồ thực sự của Tô gia và Tô Đàn Nhi.
Không riêng gì Tiết gia, Tịch Quân Dục và rất nhiều chưởng quỹ của Tô gia cũng đang ngóng mắt chờ trông thế cục, không rõ đột nhiên Ninh Nghị tìm Hạ Phương là vì chuyện gì, một là tư duy mọt sách, cho rằng bản thân có thể thuyết phục đối phương, hai là ý đồ của Tô Đàn Nhi ở sau lưng.
"Rốt cục hắn muốn làm chuyện gì..."
Sau khi lần thứ hai Ninh Nghị bị từ chối ở Hạ phủ, tối hôm đó, Tịch Quân Dục liền cùng với một chưởng quỹ mà mình thân ở trong phòng uống rượu trò chuyện, đối với hành động của Ninh Nghị chỉ lắc đầu cười cười, có lẽ là ý đồ của Tô Đàn Nhi, nhưng bị Ninh Nghị làm cho mọi chuyện rối tung rối mù, bản thân hắn cũng không rõ.
"Hành động của Cô gia chỉ nhằm mục đích tung hỏa mù mà thôi, không ảnh hưởng tới toàn cục, ví như chuyện nhầm Huân Hương thành nguyên liệu thuốc nhuộm cũng vậy, nhưng lần này tới Hạ phủ đúng là lỗ mãng, việc không tiến triển cũng không sao, chỉ sợ lại đắc tội Hạ đại nhân.."
"Ài, dù sau lưng có tiểu thư bày mưu nghĩ kế, nhưng... mà thôi, chúng ta chỉ nên quan tâm tới chuyện Hoàng thương, dù sao... khí phách thư sinh của hắn đã nổi lên, chuyện đã quyết định, ta và huynh cũng không nên động vào làm gì..."
***
Cùng lúc đó, ở một nơi khác trong thành Giang Ninh, có một số người cũng đang phán đoán hành động của Ninh Nghị, Tô Đàn Nhi và Tô Dũ ra sao, họ chẳng quan tâm.
"Dính luôn hai ngày đóng cửa, không biết ngày mai có đi nữa không?"
Trong lương đình của phủ phò mã, Khang Hiền nghe Lục A Quý báo cáo tình hình, nở nụ cười:
"Tiểu tử này rốt cuộc muốn làm gì, hắn cho rằng mình có thể thuyết phục được Hạ Phương sao?"
Đang đi trên đường, có hai chị em vô tình nghe thấy lời bàn luận thì liếc mắt nhìn nhau, chạy tới bàn luận xôn xao.