Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 1 : Trên thuyền hoa

Ngày đăng: 14:53 30/04/20


Gần tới nửa đêm, thành Giang Ninh dần tiến vào giai đoạn sôi động nhất, xe ngựa từ Tô phủ chạy tới đây, xuyên qua con phố chật hẹp đầy người qua lại, càng gần tới hẻm Ô Y tốc độ càng chậm lại.



Trên đường tới đây, thấp thoáng bên ngoài chính là vô số ánh lửa bập bùng sôi động. Vén rèm nhìn ra, con đường ngày thường yên tĩnh lúc này trở nên cực kỳ náo nhiệt, khi gần tới khu trung tâm của hẻm Ô Y, con đường phía trước chỉ thấy đầu người trùng trùng điệp điệp, xe ngựa như sa vào sình lầy một bước cũng khó tiến. Một đội múa lân đang khua chiêng gõ trống kéo tới gần, xà ích trẻ tuổi không còn cách nào khác phải dừng xe lại.



- Tiểu Thiền tỷ, phía trước không ổn cho lắm.



Thiếu niên này e là còn lớn hơn tiểu Thiền một hai tuổi nhưng vẫn gọi nàng là tỷ. Tuy mấy tháng vừa qua tiểu Thiền chạy tới chạy lui quanh quẩn bên người Ninh Nghị nhưng nàng vẫn là một trong ba tỷ muội được Tô Đàn Nhi rèn giũa nhiều năm. Tô Đàn Nhi sau này có thể chấp chưởng Tô gia, mà ba ả nha hoàn này là tay chân thân tín nhất. Quản sự lớn, quản sự nhỏ cũng phải nể mặt nể mũi. Đây cũng là lý do chính tại sao một ả nha hoàn lại có thể điều động được xe ngựa. Thiếu niên này mới gia nhập Tô phủ không lâu, sau khi đã ký khế ước bán mình hai mươi năm nên nhiều ít cũng biết thân phận của nàng, tự nhiên đối với nàng phải cung kính, đồng thời gã cũng có chút hiếu kỳ nhìn thiếu nữ so ra tuổi còn nhỏ hơn mình này.



- Thấy rồi, ta sẽ xuống xe ở đây, ngươi quay trở lại thôi.



Tiểu Thiền vén rèm chủ động bước xuống xe ngựa, nàng quay đầu nở nụ cười nhìn xà ích rồi phất phất tay nói:



- Cảm ơn nha.



- Đệ, đệ tên Đông Trụ



Thiếu niên lấy hết dũng khí lắp bắp nói ra tên của mình, sau đó ngẩng đầu lên:



- Phía trước đông lắm, để đệ đưa tỷ đi.



- Đông Trụ ca.



Tiểu Thiền khom người cảm tạ, sau đó phất tay xoay người:



- Không cần. Không sao đâu.



Nàng như bươm bướm bay tới sóng người, có thể thấy cánh tay nhỏ vung vẩy vẫy lên trong không trung mấy lần, rồi bị cơn sóng trùm lên biến mất không thấy.




Gã toàn thân một vẻ kinh hỉ, trong lòng nở rộ như hoa, tài học của Ninh Nghị thế nào từ lâu gã đã nghe ngóng, đọc sách nhiều năm như vậy, thơ hẳn có thể viết, nhưng viết ra cái dạng gì thì đúng là khó nói, mới vừa rồi cũng chỉ dám cho cái ả tiểu Thiền vô tri thưởng thức. Nếu theo tình hình trước đây, có lẽ sẽ có vài người có lời bông đùa và hiệu quả sẽ không lớn. Nhưng nếu coi một bài thơ tồi như là một đại tác phẩm cho mọi người ở đây “bình luận”, hiệu quả sinh ra như thế nào thì sau hôm nay nó cũng hoàn toàn chứng thực.



- Dạ, vâng.



Tiểu Thiền gật đầu, lấy từ trong y phục ra một tờ giấy đã được gấp cẩn thận, miệng thao thao giải thích:



- Lúc tối cô gia không được khỏe, muốn nghe tiểu Thiền hát nên tiểu Thiền mới lấy một quyển thơ để cô gia chọn một bài. Không ngờ cô gia lại nói không thích bài nào, nên tự tay viết ra một bài. Ừm, chính là bài bày, là tiểu Thiền đã chép lại..



Không thích bài nào, nên tự tay viết một bài.. Khẩu khí thật lớn, Tô Đàn Nhi cùng Bộc Dương Dụ ở bên đều nhíu mày, chỉ có Tiết Tiến là cười rực rỡ và thành khẩn thêm chút nữa. Tiểu Thiền nói xong bèn giao tờ giấy lại cho Tô Đàn Nhi đang đầy vẻ nghi ngờ bất định, Tô Đàn Nhi nhìn tờ giấy, xác thực có chữ rồi lại nhìn tiểu Thiền, sau đó mới chính thức quay lại tờ giấy, khẽ hé môi lặng yên lẩm nhẩm dòng chữ ghi ở trên đó.



Lẩm nhẩm được một lúc, tốc độ đọc của đôi môi khẽ chậm dần, ánh mắt lại dần trở nên phức tạp, cuối cùng như chợt tỉnh, lại nhìn tiểu Thiền một cái rồi mới tiếp tục lẩm nhẩm đọc tiếp bài từ. Phía trước Tiết Tiến cười, vươn cổ tên nhìn một chút, tuy không thấy gì nhưng gã vẫn rất vui vẻ..



Ngầm đọc thì được gì, trước sau gì ngươi chẳng phải đưa cho mọi người xem, đến lúc đó ta đọc giúp ngươi là được. Ha!



Tựa như trò ác kịch đã sắp thành công, gã hài lòng nghĩ.



Trong chốc lát, nơi thân thuyền bùng lên ngọn đuốc, trong ánh sáng thấp thoáng mỹ lệ, Tô Đàn Nhi đưa bài từ ra phía trước.



- Thỉnh Bộc Dương thế thúc cho lời bình..



Dĩ nhiên Bộc Dương Dụ đã thấu được mánh khóe, lúc này cũng gật đầu cười cười. Lão cực kỳ yêu thích cô tiểu thư trông như nhu nhược mà thực tế chẳng kém một đấng tu mi nhà họ Tô này, nên dẫu nàng có một kẻ hôn phu đi ở rể không tài cán thì cũng là chuyện bình thường, mà ngược lại Tiết Tiến càn rỡ cay nghiệt mới khiến người ta không thích. Lão lập tức quyết định, dẫu bài từ không tốt cũng phải nói vài lời ca ngợi, tận lực giảng hòa. Lão tiếp nhận bài từ, cúi đầu nhìn lại, trong lòng đã nghĩ xem đến cùng là nên đánh giá thế nào.



Khói lửa bốc lên, mọi người xung quanh đang đợi lão cất lên lời bình thứ nhất, Tiết Tiến nho nhã mỉm cười, khiêm cung ấm áp. Tô Đàn Nhi nhìn gã một cái, ánh mắt lại liếc sang tờ thư trên tay Bộc Dương Dụ, rất nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới.



Trong ánh lửa rực sáng, ánh mắt phức tạp khó nói..