Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 2 : Uống rượu

Ngày đăng: 14:55 30/04/20


Tiêu đề bài viết là một nửa của câu thành ngữ "Uống rượu luận anh hùng".



-----------------------------



Trên sông Tần Hoài, chiếc thuyền hoa có vẻ tối vì đã tắt gần hết đèn, Tịch

Quân Dục đưa mắt nhìn xung quanh. Ô Khải Long cười mang một cái nồi cơm

đặt ra phía trước, sau đó ngồi xuống cạnh bàn gần Tịch Quân Dục.



"Lần nào cũng vậy, thức ăn la liệt xung quanh nhưng không biết có người nào no bụng hay không."



Trong ánh đèn chập chờn, Ô Khải Long gắp một miếng thức ăn bỏ vào trong miệng, nhai tem tép.



"Chí ít không đói."



Tịch Quân Dục lạnh nhạt trả lời.



"Lần nào ta cũng đói... Có lúc ta cũng mong được giống tên Ninh Lập Hằng

kia, trước đây mọi người có mời hắn, Liêu chưởng quỹ, La chưởng quỹ...

ăn cơm"



Ô Khải Long suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:



"Hắn chỉ cắm đầu vào ăn."



"Những người không lo lắng đương nhiên có thể ăn no."



"Cũng đúng."



Nội dung nói chuyện tương đối đơn giản, hai người im lặng ăn cơm, nhìn thì

cơm nguội canh lạnh nhưng đều là những thức ăn do đầu bếp nổi danh chế

biến cẩn thận, hiện ăn vẫn còn mùi vị rất ngon. Thanh âm nhai nuốt vang

lên, sóng nước dưới sông lay động, qua một lúc, Ô Khải Long buông đũa,

gõ ngón tay lên mặt bàn.



"Ngày mai, ngày kia, tối ngày kia mọi chuyện sẽ ngã ngũ. Hiện giờ không có tin gì mới là tốt, Tịch huynh, có biến hóa gì không?"



"Không có."



Tịch Quân Dục lắc đầu:



"Trần Nhị thú nhận bị người ta sai khiến đã phá vỡ tình thế nguy hiểm vốn có, việc Hoàng thương không còn trở ngại, tất cả mọi người đều đang cao

hứng, tuy rằng không đến mức cuồng nhiệt nhưng ai cũng nghĩ rằng nhất

định sẽ đoạt được Hoàng thương. Công việc của phòng lớn vẫn thế nhưng họ đã bị dồn vào bước đường cùng, không còn đường lui… chỉ còn cách quyết

làm tới cùng."



"Đây cũng là tin tức tốt."



Ô Khải Long rót cho mình một chén rượu, cười cười, đưa lên miệng uống sạch nói:



"Ta cũng đã chuẩn bị xong xuôi, hơn nữa, gia phụ cũng đã gặp và tác động

một chút với Đổng đại nhân, ha hả, như vậy có nghĩa là Ô gia ta đã chính thức vượt lên trước Tô gia, có được niềm tin của vị chủ quan này, đồng

thời còn kết giao với một số vị đại nhân khác trong Chức Tạo viện..."



Hắn nói xong câu này thì cười cười, đợi Tịch Quân Dục ăn xong, buông bát đũa, mới lắc đầu:


toàn diện cũng chưa chắc có sai lầm gì, nhưng lúc này... Một thư sinh mà nắm thế cục, đối thủ lại không thuộc cùng tầng lớp, một người thông

minh với tài thơ thì làm được gì, chỉ có thể nói... hắn không gặp thời

mà thôi."



"Sau lần này, hắn sẽ hiểu ra nhiều điều."



Tịch Quân Dục đang định nói những hành động của Ninh Nghị mấy ngày hôm nay thì lắc đầu, xoay người đi ra ngoài:



"Không còn chuyện gì nữa, cám ơn đã khoản đãi."



"Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, chỉ có thể dùng cả con sông báo đáp (3)."



Ô Khải Long cười đùa, sau đó phất tay một cái:



"Suy nghĩ những lời ta nói đi, phía trước là biển, vì một cái hồ không đáng. Cổng lớn Ô gia lúc nào cũng mở rộng với huynh. À, còn một câu nữa...

Tương tư thầm mến là vô ích..."



(3): Nguyên văn “thụ nhân tích

thủy chi ân đương dĩ dũng tuyền tương báo”, nghĩa là “nhận được giọt

nước ân đức của người liền lấy con sông lớn mà báo”



"Người đã vô tâm, ta phải thôi."



Tịch Quân Dục đang đi ra cửa nói tiếp lời, thân ảnh hắn biến mất trong bóng đêm:



"Tốt nhất là đừng để người khác biết cuộc gặp hôm nay."



"Việc này nhất định, sẽ không có biến cố gì đâu."



Ô Khải Long trả lời một câu, đợi khi bóng người kia biến mất hẳn, hắn mới đẩy bàn đứng dậy xoay người rời đi:



"Đáng tiếc..."



Nhưng đây chỉ là lời thì thầm cảm thán. Tịch Quân Dục là một người tài mà hắn muốn có, sau này hắn sẽ quản lý Ô gia, cần phải có gánh hát của riêng

mình. Ô gia đoạt được Hoàng thương là một chuyện đáng mừng, một số kế

hoạch có thể triển khai sớm, dệt hoa trên gấm. Hắn còn trẻ, sau này còn

nhiều việc phải làm, nhân tài như Tịch Quân Dục chỉ có thể gặp mà không

thể cầu, cái hắn coi trọng là tương lai, chứ không phải lợi ích trước

mắt này.



Nhưng mà, nếu việc lợi đã tới thì dại gì không cầm. Hắn

đứng ở mép thuyền, nhớ tới một tháng hoảng loạn của Tô gia, sốt ruột ẩn

chứa sợ hãi, ngay cả người được mệnh danh là ngọn núi Tô lão thái công

cũng phải lo lắng đi quan hệ, lại nghĩ tới thái độ hả hê của Tiết gia,

hắn không khỏi vừa cười vừa lắc đầu.



Thật là buồn cười.



Ánh sáng trên mặt sông biến mất, thuyền hoa rẽ sóng chạy giữa sông.



Trời đã sáng, bóng tối lại đi. Hôm nay là ngày 24 tháng 8, tối đến, đêm về,

trời hửng đông bước sang ngày 25. Tối hôm nay, Chức Tạo viện sẽ tổ chức

đại hội ngành vải, mùa thu là mùa thua hoạch, nghề nào cũng phải tổ chức đại hội tổng kết một lần.