Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 2 : Dấu hiệu của ác mộng

Ngày đăng: 14:55 30/04/20


Bên bờ sông thơ mộng, cảnh tượng này lạc vào trong ý thu tạo nên sự nhẹ

nhàng, yên tĩnh, bốn môi chạm nhau một cách đơn giản mà khiến Ninh Nghị

ngẩn người, hai mi của cô gái chớp chớp, sau một lát, nàng ôm chăn lui

lại phía sau một bước, đỏ mặt, cúi đầu nhưng hai mắt lại mở to.



"Vân Trúc... Vân Trúc không biết làm gì cả, chỉ biết đàn mấy khúc, hát mấy bài, ngoài ra... ngoài ra chỉ có thể như vậy..."



Nàng cười cười, sau đó lại cúi đầu.



"Nghe thấy chuyện Lập Hằng mấy ngày nay rồi, sốt ruột không biết làm gì cả,

huynh lại không tới đây nên muội càng lo lắng, bây giờ thấy huynh không

sao, muội rất vui… Thế nhưng muội cũng biết, gặp chuyện như vậy dù lòng

của Lập Hằng có rộng rãi bao nhiêu cũng sẽ không vui,... á..."



"Làm như nàng rất mạo hiểm..."



Ninh Nghị khẽ thở dài, sau đó đưa tay áp vào má trái của nàng, Nhiếp Vân

Trúc vô ý thức rụt cổ, ánh mắt hơi luống cuống. Qua một lúc nàng mới hơi sợ nghiêng đầu, để gương mặt tới gần bàn tay kia hơn, cảm nhận sự vuốt

ve êm ái. Ninh Nghị cúi đầu, bật cười phức tạp.



"Ở nhà mấy hôm nay đúng là rất phiền..."



"Một đám người suốt ngày ầm ĩ, khói súng khắp nơi, oán khí ngập trời..."



"Đúng vậy, xem ra ta rất đáng thương..."



"Là kẻ ăn hại phá hỏng chuyện làm ăn..."



"Là một tên xấu xa..."



"Bị người ta chơi xấu sau lưng mà lại coi đối thủ là một đám ngốc..."



"Ha hả, chuyện này..."



Đã qua một lúc rồi mà Ninh Nghị vẫn cảm thấy thú vị lắc đầu:



"A..."



Nhiếp Vân Trúc cầm chăn đứng đó, mặt áp vào tay đối phương cảm nhận hơi ấm,

vốn nàng không dám ngẩng đầu, nay lại cảm thấy kỳ quái, ánh mắt hơi hé

nhìn Ninh Nghị. Trong ánh mắt, bóng người kia bước tới gần, sau đó đôi

môi bị chặn lại.



"Ư..."



Thân hình nàng lui lại, dán lưng vào

tường gỗ phía sau, trong ánh mặt trời, cái bóng của Ninh Nghị che phủ

người nàng, tuy cách một làn chăn mỏng mà hai cơ thể vẫn nóng rực. Ninh

Nghị vòng tay ôm lưng của nàng kéo lại. Trong tiếng xào xạc của lá cây,

những tia sáng lấp lánh của mặt trời, nàng hiểu trái tim mình đang vui

sướng.



Thoáng tỉnh táo, nàng nhận ra nếu không có bức tường phía
Hắn đúng là không ngờ tới việc này nên bật cười, Khang Hiền lại có chút nghiêm túc.



"Người làm chuyện lớn cũng chưa chắc tinh thông hết mọi việc, ta biết tính cậu không muốn nợ ân tình người khác, cho nên không tự nhúng tay vào. Nhưng chuyện tới mức này ta cũng nên giúp một lần, việc mở miệng có gì khó

khăn, bằng vào giao tình giữa ta và cậu, chuyện nhỏ như vậy cũng phải

đắn đo hay sao?"



Đợi lão nói xong mấy câu này, Ninh Nghị nhìn xung quanh một cái, sắc mặt trở nên nghiêm túc, gật đầu:



"Được rồi..."



***



Thành Giang Ninh to như vậy, chuyện lớn của một ngành thì cũng như một việc

nhỏ, như cục đá ném vào giữa hồ, ùm một tiếng khiến người khác giật

mình, sóng hơi gợn lên rồi lại tan biết trong mưa gió. Không lâu sau,

cổng thành mở, Lý Tần rời khỏi Giang Ninh tới Đông Kinh cầu quan, trước

khi đi còn trấn an Ninh Nghị một phen. Thư viện Dự Sơn tiếp tục mở cửa,

nhưng có một số đứa trẻ đã nghỉ lớp của Ninh Nghị, Tô Trọng Kham dường

như cũng làm một số thủ đoạn mờ ám, để cho một số phu tử nghị luận, bài

xích, nhưng dưới cái tính vui vẻ, coi mọi chuyện như không của Ninh

Nghị, những chuyện này chẳng có tác dụng gì.



Tất cả mọi chuyện

đang phát triển theo đúng hướng, Ô gia đoạt được Hoàng thương, đang vì

Hoàng thương mà chuẩn bị tất cả mọi chuyện. Tô Đàn Nhi cố gắng ổn định

lại thế cục của Tô gia, nhưng xem ra cũng chẳng có nhiều tác dụng. Nàng

đem một số lượng lớn tiền đầu tư vào các hạng mục nhằm vào Ô gia, nhưng

trong mắt người ngoài, đây chỉ là hành động của một cô gái đang muốn hạ

giá phá hoại thị trường, may mà chưa triển khai chứ nếu triển khai rồi

sẽ có không biết bao nhiêu người tập trung công kích nàng.



Bên

ngoài, dưới sự cố gắng của Tô Đàn Nhi, tình hình kinh doanh của Tô gia

chỉ hơi giảm một chút, nhưng mà trong lòng mọi người đang đợi lúc Tô Đàn Nhi xuống đài là tính toán tới ngừng quan hệ với Tô gia. Về phần nội bộ Tô gia, Tô Đàn Nhi đang đối mặt với áp lực càng lúc càng lớn, may mà Tô Bá Dung chưa qua đời nên còn tạm chống đỡ được một thời gian nữa, nhưng cụ thể là bao lâu thì rất khó nói, một số người thân cận bắt đầu dựa

dẫm vào phòng hai, phòng ba.



Ở thế giới bên ngoài, mọi người còn

đang say sưa bàn tán chuyện thủ đoạn của Ô gia độc ác tới mức nào, bài

thơ “Rót rượu mời Bùi Địch” kia ra sao, Ninh Lập Hằng lúc này khổ sở,

chán nản thế nào. Đương nhiên, chuyện họ bàn tán nhiều nhất chính là thế cục tương lai của ngành vải Giang Ninh, Ô gia phát triển thế nào. Cho

nên một tháng sau đó, dù không có động tĩnh gì lớn nhưng thế cục ngành

vải Giang Ninh đã có biến hóa rất nhanh, bị cuốn theo tình hình, nhiều

người đã quên luôn cái tên Ninh Lập Hằng, họ chỉ còn tập trung vào

phương hướng thời gian tới, nhưng có một số thứ giống như dấu hiệu của

ác mộng đã bắt đầu xuất hiện.



Tháng 9, cách hội nghị ngành vải vừa qua đúng một tháng, vốn mọi chuyện đang rõ ràng thì nay đã xuất hiện những dấu hiệu quỷ dị.



Nếu như đem so sánh với ngàn năm sau, tình hình này giống như một loại cổ

phiếu có giá rất cao, mọi người tin rằng nó sẽ phát triển ổn định, nhưng không ngờ có một ngày, nó đột nhiên lao dốc, đóng băng mà không ai biết nguyên nhân. Khi họ đã bắt đầu hiểu ra một số thứ, họ sẽ thấy rõ trong

bóng đêm kia có bóng dáng của một người...