Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 2 : Ngửa bài
Ngày đăng: 14:55 30/04/20
Ánh mặt trời ấm áp, Tịch Quân Dục đi lững thững trong hành lang, sau đó
hơi dừng lại rồi mới tiến vào một gian phòng, gật đầu với hai người bên
trong.
"Trần chưởng quỹ, Vinh ký có phản ứng thế nào?"
Người được gọi là Trần chưởng quỹ tên là Trần Hữu Hòa, nghe Tịch Quân Dục hỏi, hắn lắc đầu:
"Bên Vinh ký vẫn khăng khăng tăng giá, họ muốn đòi bốn lượng hai."
"Đúng là ăn cướp mà."
Tịch Quân Dục cau mày, nhưng mà có lẽ do thời gian gần đây quen nghe tin xấu nên cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ âm trầm ngồi xuống:
"Bên Lữ ký cũng đòi tới tận bốn lượng."
"Tôi đã nói điều này rồi, thế nhưng Vinh ký nói là đại lão gia gặp chuyện,
nhị tiểu thư mà bị truất quyền thì Tô gia sẽ khó khôi phục như xưa, hàng hóa của họ sẽ lỗ vốn, do vậy phải đưa ra cái giá này."
"Nhị tiểu thư sẽ không bị truất quyền!"
Tịch Quân Dục dừng lại một chút:
"Tầm nhìn của Tô Dũ không ngắn như vậy, hắn sẽ cố chống hết sức, với năng lực của nhị tiểu thư, kiểu gì cũng có ngày đi lên!"
Hắn nói như đinh đóng cột, nhưng không khí trong phòng khá im lặng. Chuyện
nhà mình thế nào, ai chẳng biết, tình hình lúc này đúng là không tốt,
phòng hai, phòng ba đang liều mạng đẩy đổ phòng lớn. Dù là Tô Dũ thì
hiện giờ cũng lực bất tòng tâm, lão nhân gia đã già rồi, không còn áp
chế được quá nhiều người. Công việc kinh doanh của phòng lớn gần đây bị
ảnh hưởng khá nhiều, chủ yếu là quanh khu vực Giang Ninh, do bắt buộc
phải sản xuất cho nên một số thương hộ làm nhiệm vụ cung tiêu nhân dịp
tăng giá, tất cả còn đang đàm phán. Do Tô gia khá cứng miệng nên thái độ bên kia vẫn là trông chờ, nhưng ảnh hưởng đã có, lợi nhuận phòng lớn bị giảm đi 2 phần, nhưng đó không phải điều đáng sợ, đáng sợ nhất là
phương hướng phát triển sau này.
"Mẹ nó... Một bước sai là chết cả đám..."
Tịch Quân Dục mắng một câu, âm trầm lắc đầu, bắt đầu xử lý công việc trên
bàn, sắp xếp một số loại hóa đơn. Hai chưởng quỹ bên cạnh cũng nghiêm
túc, Trần Hữu Hòa lắc đầu:
"Nếu không phải chúng ta sơ sẩy trong chuyện Hoàng thương..."
Nói tới đây thì không ai nói gì nữa, nhưng ai cũng biết câu này ám chỉ điều gì. Gần đây có một số lời đồn bắt đầu lưu truyền trong Tô gia, chủ yếu
là do ảnh hưởng của việc mất Hoàng thương nên bắt đầu lan rộng.
Có nhiều chuyện đám chưởng quỹ có thể tự giải quyết, nhưng cũng có không
ít chuyện phải cần tới người xử lý toàn cục. Vốn chuyện cải tiến máy
dệt, nghiên cứu loại vải mới do Tô Đàn Nhi tự mình phụ trách, nhưng sau
khi nàng bị bệnh, người khác làm thay nên có vấn đề xảy ra. Trong mắt
mọi người, nếu không phải khoảng thời gian đó Ninh Nghị quá mức nóng
lòng đẩy nhanh việc nghiên cứu vải hoàng kim, thì sẽ chẳng có chuyện gì
xuất hiện.
Nếu như khoảng thời gian đó do Tô Đàn Nhi quản lý, cấp cho bọn họ sách lược phát triển thì khẳng định tính bảo mật sẽ cao hơn, chẳng ai có thể nhòm ngó được.
Nhưng Ninh Nghị lại khác, hắn
không hiểu ngành vải, cũng không hiểu người trong xưởng, Chu chưởng quỹ, Bạch chưởng quỹ vừa phải chịu trách nhiệm bảo mật, vừa phải chịu trách
nhiệm đẩy mạnh tuyên truyền, kiểu gì chẳng sinh ra sơ hở, Ô gia nhân cơ
hội mà vào.
Chuyện này khiến cho mọi người tương đối bất mãn, mọi việc họ đã làm xong hết rồi, kết quả là bại trận vì một thằng nhóc.
Kinh nghiệm, tất cả mọi chuyện đều là vấn đề kinh nghiệm, nếu lúc đó
chọn một chưởng quỹ nào đó quản lý cục diện thì đã không xảy ra vấn đề
như vậy.
Khi mất rồi, tên thư sinh kia còn viết cái gì mà "Đầu nạc biết nhau còn giữ miếng", đúng là mất mặt...
Trước kia mọi người còn cho rằng cách nghĩ này có mấy phần không đúng, mọi
việc quá bất ngờ, thất bại cũng là sự việc không lường trước được. Nhưng không hiểu ở đâu, trong vòng nửa tháng nay tin đồn kiểu này lan rộng,
có khá nhiều người bắt đầu mắng chửi Ninh Nghị thậm tệ. Tịch chưởng quỹ
ban đầu còn biện hộ một vài câu, nhưng lúc này chỉ còn cách buồn bực im
lặng, trong mắt đám người Trần chưởng quỹ, hành động biện hộ của Tịch
Quân Dục không được thức thời cho lắm, có một chút thất thố.
Giang phòng trở nên im lặng, chỉ còn lại tiếng lách cách của bàn tính. Trong
im lặng, Tịch Quân Dục nhìn sang bên cạnh, ánh mắt vừa nãy có chút tức
giận thì giờ đã trong veo.
Đại khái mọi việc đã được chuẩn bị
xong xuôi, nửa tháng nữa sẽ họp họ, lúc đó Tô Đàn Nhi mất chức, dư luận
sẽ được đẩy tới đỉnh điểm nhất. Nếu như đám người của phòng hai, phòng
Sáng hôm nay, Ninh Nghị gặp Ô Khải Long trên đường, thoạt nhìn như đôi bên
vô tình gặp nhau, thuận miệng nói chuyện mấy câu. Hơn tháng nay, họ gặp
nhau không phải lần đầu, nhưng lại là lần đầu tiên chào hỏi nói chuyện.
Lúc đó, Ô Khải Long đang trò chuyện với một đám thương nhân khác, thấy
Ninh Nghị thì chắp tay chào từ rất xa: "Ninh huynh, gần đây có khỏe
không?" Ninh Nghị cũng chắp tay đáp lễ: "Rất tốt." Sau khi mỗi người một ngả, Ninh Nghị ném luôn chuyện này ra khỏi đầu.
Buổi chiều, hắn
chạy tới chợ Đông mua một cuốn sách cũ. Đây là một cuốn sách do một
thương nhân mang từ phương tây Ả Rập về, trong sách có không ít hình vẽ, đại khái liên quan tới kiến thức luyện kim. Ninh Nghị trông thấy liền
tiện tay mua, sau này sẽ về tìm người dịch, lúc mua xong, hắn tới quán
uống trà, bảo tiểu nhị lấy giấy bút, hắn chiếu theo những hình vẽ trong
sách để đoán ra nội dung muốn nói tới vấn đề gì. Đây chẳng qua chỉ là
cách nhớ lại một vài kiến thức cũ, trong lúc đang vùi đầu nghiên cứu thì có một người đi đến.
"Ninh huynh, thật là trùng hợp, đây là gì vậy?"
Ninh Nghị ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên rất là trùng hợp, người tới là Ô
Khải Long. Ô Khải Long ngồi xuống ghế đối diện, Ninh Nghị thuận miệng
giải thích.
"Đây là chữ Ả Rập, thuộc về khu vực Ba Tư, chữ thì ta không biết nhưng nhìn hình vẽ thì chắc đây là liên quan tới phản ứng
hóa học chế tạo kim loại... Hóa học hiểu không? À, nó giống như luyện
đan vậy..."
"Ninh huynh thật là học rộng hiểu nhiều. Á... phản ứng hóa học chế tạo kim loại?"
"Cách thức tinh luyện kim loại."
"A?"
Sắc mặt Ô Khải Long trở nên nghiêm túc:
"Vậy... Chẳng phải là vô cùng hữu dụng hay sao?"
"Bình thường thôi, có thể nội dung trong này thợ rèn của chúng ta đã biết hết rồi, có thể dùng để tham khảo, phương pháp tư duy của họ khác với chúng ta, giá trị thực tiễn không ít."
Ninh Nghị nói đến đây thì ngẩng đầu nhìn Ô Khải Long:
"Ô huynh đang đợi ai à?"
"Không phải, hiện ta đang nhàn rỗi đi dạo, vừa lúc lại thấy Ninh huynh ở đây nên có chút ngạc nhiên."
Ninh Nghị gật đầu, Ô Khải Long cười, hai người cứ như vậy nhìn nhau, một lúc sao, Ninh Nghị chớp mắt, lại gật đầu một cái, phất tay gọi tiểu nhị:
"Thêm một chén."
Hắn lại cúi đầu, bắt đầu nhìn hình vẽ trong cuốn sách, nhíu mày ngẫm lại,
chén được mang tới, hắn không nhìn Ô Khải Long, chỉ đưa tay ra mời:
"Ô huynh mời tự nhiên."
"Cảm ơn."
Ô Khải Long cười tự rót trà cho mình, Ninh Nghị vẫn cúi đầu xem hình, khe khẽ thở dài, phảng phất như nghe được tiếng cười ẩn ý của Ô Khải Long,
thì thào tự nói:
"A, vải đã bắt đầu phai màu..."
Nụ cười của Ô Khải Long trong nháy mắt cứng lại, cánh tay run run nhưng vẫn cầm chắc
ấm trà, nhẹ nhàng đặt xuống. Hắn nghiêng đầu, ánh mắt độc ác nhìn thẳng
vào Ninh Nghị, khuôn mặt hơi co rúm lại. Có một thứ gì đó từ đáy lòng
xông lên, ác mộng hóa thành hiện thực, trong lòng mang theo một chút
kinh ngạc. Hắn dự đoán tình hình không giống thế này, Ninh Nghị cũng sẽ
không nói một cách hời hợt như vậy.
Nhưng trước mắt hắn, tất cả
đã hiện ra, Ninh Nghị vẫn cúi đầu xem hình, giống như đối với hắn, tất
cả chỉ thoáng qua như cuộc trò chuyện đầu đông giữa hai người bạn, thái
độ rất ung dung: A, vải đã bắt đầu phai màu, thảo nào mà huynh lại tới
đây.
Là một việc quá bình thường.
"Quả nhiên... là ngươi làm..."
Ô Khải Long phải tốn rất nhiều sức mới nói ra được điều này, không biết
là hắn đang kiềm chế tới mức nghiến răng hay là đang run sợ.
Dưới ánh mặt trời đầu đông, Ninh Nghị đặt bút, ngẩng đầu liếc mắt nhìn đối phương...