Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 2 : Lật tay làm mưa

Ngày đăng: 14:55 30/04/20


"Tránh ra một chút, né đầu ra, đừng đẩy đệ..."



"Nói nhỏ thôi."



"Không sao đâu, bên kia không nghe được..."



Tiếng nói rất nhỏ mà rõ.



Buổi chiều hôm nay, một cậu nhóc và một thiếu nữ trốn sau cái cột từ trên tầng ba nhìn xuống.



Đây là khu vực nằm cạnh chợ Đông, thích hợp với những hoạt động giải trí,

thanh lâu cũng nhiều mà quán trà tửu lâu cũng san sát, những mái hiên

cong vút chạm vào nhau như khiêu khích. Con đường bên dưới không rộng

nhưng có khá nhiều người bán hàng rong mở quán, bán đủ loại đặc sản, món ngon, trong tửu lâu, quán trà bên cạnh thường có nhiều người vào xem

hát hoặc nói chuyện. Đứng trên tầng 3 của Hương Noãn trà lâu, một trong

những trà lâu nổi danh nhất Giang Ninh, có thể quan sát xung quanh, nhìn xuống đường phố, thế nhưng phòng ở tầng này rất đắt, thường dùng cho

những người có thân phận địa vị. Lúc này, trong một gian phòng có một

cậu nhóc và một thiếu nữ mặc trang phục hoa lệ, khí tức sang trọng quý

phái vượt xa người bình thường, không biết đang lén lút đứng sau cây cột nhìn, bàn gì đó.



"A a a a... hắn lại rót trà cho đối phương, nhất định là đang nói gì đó không tốt..."



"Sắc mặt tên kia kỳ quái thế, lúc đỏ lúc trắng..."



"Nham hiểm, chắc chắn đang giả ngu giết người, tên Ô gia kia bị chọc cho tức chết rồi..."



"Tỷ tỷ bình thường chẳng bị thầy chọc giận là gì... Á, đệ không nói nữa, đệ sai rồi..."



Thiếu nữ nhỏ trợn mắt nhìn em trai mình.



Trên một quán trà đối diện có hai người đàn ông đang ngồi nói chuyện. Không

lâu sau, một người đứng dậy rời đi, một người cúi đầu đọc sách, viết vẽ

gì đó. Hai chị em ở quán trà bên này đang tính xem có nên tới chào hỏi

hay không.



"Chắc là đang viết cái gì đó rất thú vị..."



Cậu nhóc chống cằm vào lan can tự nhủ.



Cô bé không nói gì, đột nhiên giật mình vì một giọng nói ở sau lưng:



"Ai? Người kia là ai?"



Hai đứa bé vội vã quay đầu lại, đã thấy không ít người vô thanh vô tức xuất hiện ở sau lưng. Người đang cúi đầu nhìn họ là một người đàn ông trung

niên, chừng 40 tuổi, mặt chữ quốc (vuông), để chòm râu dài ba tấc, uy

nghiêm nhưng phúc hậu, trên mặt nở nục cười. Bị người này hỏi, cô bé Chu Bội nháy mắt, lầm bầm cái gì đó, cậu nhóc Chu Quân Võ im lặng, có lúc

há miệng định nói rồi lại lắc đầu rất nhanh. Người đàn ông trung niên

kia vừa cười vừa kinh ngạc.



"Không thể nói..."



"Không, bọn con đâu có quen."



Quân Võ nhe răng cười, chị gái Chu Bội ở bên cạnh vốn đang nhìn ngó xung

quanh nghe em trai mình nói vậy thì lập tức nghiêm nghị. Người đàn ông
"Tất cả mọi người đã bị một mình hắn lừa... Người ta vốn chẳng coi chúng ta ra gì..., Khải Hào..."



"Phụ thân, làm sao vậy?"



"Con ăn cơm chưa?"



"Cơm nước mọi người đã chuẩn bị, ăn một chút rồi nói. Đã xảy ra chuyện, hỏi đại ca con thì biết..."



Ô Khải Hào thấy phụ thân nhắm mắt lại, xoa xoa trán, khi mở ra thì ánh

mắt đã ổn định trở lại, chút hốt hoảng lúc nãy đã biến mất, trở lại vị

trí người đứng đầu gia tộc, gia chủ tinh anh quyết đoán của hãng vải lớn nhất Giang Ninh. Thế nhưng chỉ được một lúc, lão lại quay sang nhìn góc phòng, thở dài.



Đây không phải là tín hiệu tốt.



Ô Khải

Hào xoay người đi tới chỗ anh trai mình, giờ này khắc này, bóng người

kia cũng có chút nặng nề, ánh mắt lạnh lùng. Nhưng may mà người này vẫn

còn trấn định, chắc là đang suy nghĩ đối sách.



"Ca."



"Ngồi đi."



Ô Khải Long nhìn hắn một cái, vỗ vỗ vị trí bên cạnh. Thời gian hoảng loạn của hắn đã qua, lúc này vô cùng trấn định. Đợi em trai mình ngồi xuống, hắn mới lạnh lùng cất tiếng:



"Vải trong nhà kho vẫn tiếp tục phai màu, chiều nay ta ra ngoài gặp Ninh Lập Hằng, sau đó..."



Hắn dừng một chút, thấy Ngũ thúc công già nua từ cửa bước vào bèn cùng mọi người đứng dậy chào, rồi nói:



"Sau đó hắn nói cho ta biết, ta mới hiểu chuyện gì đang xảy ra..."



Ánh mặt trời đã hết, ánh đèn đã lên, đêm khuya thanh vắng, trong dinh thự

của Ô gia, ánh lửa bập bùng, những người từng giữ vị trí quan trọng

trong Ô gia bắt đầu lần lượt đi tới nơi này.



Những người có tư

cách tham dự hội nghị này đều là những người từng quản lý Ô gia như Ô

Thừa Hậu, anh em họ hàng có địa vị cao, giữ chức vị trọng yếu trong hãng vải, hoặc là những người trẻ tuổi được trọng dụng, có địa vị gần với Ô

Khải Long, Ô Khải Hào, hoặc là những tiền bối đã từng cạnh tranh với Tô

Dũ trên thương trường. Ô gia là hãng vải lớn nhất Giang Ninh, những

người từng hô mưa gọi gió thời gian trước cũng có mặt. Họ giật mình sợ

hãi vì nguy cơ xảy đến, muốn tập trung lại với nhau, đồng tâm hiệp lực

thương nghị ứng đối.



Hai tháng trước, dù là lúc quyết định tranh

đoạt Hoàng thương, Ô gia cũng không mở hội nghị lớn như lúc này, số

người không bằng một phần tư ở đây, đặc biệt là những nhân vật cấp bậc

nguyên lão như Ngũ thúc công, Bát thúc công, họ là những người trước đây chỉ cần dậm một chân cũng có thể khiến ngành vải Giang Ninh gặp động

đất, giờ đang lúc an hưởng tuổi giả nhưng vẫn phải tới, tình thế nguy

hiểm thế nào, không nói cũng biết.



Hai tháng trước, người trong Ô gia sung sướng nghĩ tới nhiều thứ, tên thư sinh kia chỉ làm chuyện khôi hài, để mọi người bàn tán bình phẩm, nhưng mà sau hai tháng, những thứ

hời hợt kia đang vùng dậy, biến thành sát khí phủ lên đầu họ, ầm ầm đè

xuống!