Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 2 : Ai cũng hài lòng

Ngày đăng: 14:55 30/04/20


"... Á... Định Phong Ba?"



Trong một cái đình nhỏ ngoài thư viện Dự Sơn, Tô Sùng Hoa cười xem tờ giấy, mi hơi nhăn lại. Lúc này Tiểu Thất đã chạy tới nói:



"Sơn Trường bá bá."



"Ừ."



"Sơn Trường bá bá, tờ giấy đó là của cháu."



Hướng phía Tô Sùng Hoa cung kính thi lễ lễ, Tiểu Thất nhìn tờ giấy của mình

vừa cười vừa nói. Tô Sùng Hoa nhìn cô bé đáng yêu rồi trả tờ giấy lại,

đợi sau khi cô bé tiếp nhận, cẩn thận gấp lại bỏ vào túi, nụ cười của Tô Sùng Hoa hơi có chút do dự.



Tuy hắn mới chỉ nhìn qua nhưng hắn đã nhận ra đây là chữ viết của ai.



Định Phong Ba...



Cái tên này khiến hắn phải chú ý, vì vậy nói:



"Tiểu Thất a, có thể... cho bá bá xem lại một lần được không?"



"Sao ạ?"



Tiểu Thất dừng động tác, hai mắt mở to, sau đó "a" một tiếng rồi đưa tờ giấy cho Tô Sùng Hoa, mím môi nhìn hắn, dường như muốn nhắc nhở Sơn Trường

bá bá đừng làm hỏng tờ giấy, nhưng lại cảm thấy hình như điều này không

đúng lễ nghĩa cho lắm nên không nói thành lời. Tô Sùng Hoa cười tiếp

nhận tờ giấy, cẩn thận mở ra, nhẹ giọng đọc một lần, nhíu mày, rồi xem

lại một lần, ánh mắt phức tạp thở dài, nhìn Tiểu Thất cười nói:



"Tiểu Thất, bài từ này..."



"Là của cháu."



"Ừ, bá bá biết, là Lập Hằng tiên sinh viết cho cháu đúng không?"



"Dạ."



Tiểu Thất gật đầu:



"À, tiên sinh đổi với Tiểu Thất, cũng dặn Tiểu Thất phải bảo quản cho tốt."



"Ừ."



Tô Sùng Hoa suy nghĩ một chút, gật đầu, giao lại cho Tiểu Thất tờ giấy rồi nói:



"Nhất định phải giữ gìn cẩn thận nhé."



Tiểu Thất cẩn thận cất tờ giấy. Tô Sùng Hoa nhìn theo bóng cô bé rời đi,

thật lâu sau mới lắc đầu cười ra tiếng. Cái tên Lập Hằng này quả nhiên

có tài, tới lúc này rồi mà vẫn còn viết cái gì mà “Định Phong Ba” cho

một cô bé, quả nhiên là mèo khen mèo dài đuôi, tự an ủi mình trước sự

cười nhạo của thiên hạ.



Ninh Nghị thế nào hiện giờ đã không còn

quan trọng, xế chiều hôm nay còn có một số việc phải làm, buổi tối phải

tiếp khách, hắn liền bỏ việc này ra khỏi đầu, bắt đầu xử lý những công

việc khác.



Xem ra đây là một buổi chiều an nhàn vô sự, không khí

khẩn trương của ngành vải vẫn chưa truyền tới dân chúng Giang Ninh, phố

lớn ngõ nhỏ, người đi đường xuyên toa, tửu lâu trà tứ, âm nhạc nhẹ vang, thỉnh thoảng cũng có người tâm sự với nhau những chuyện lý thú ở vùng

hạ lưu sông Trường Giang, thỉnh thoảng điểm qua một chút chuyện của hãng vải Tô gia, Ô gia. Cũng trong buổi chiều này, trong một quán trà, Tô

Đàn Nhi cùng với một số chưởng quỹ đã được chọn lọc, có thể tin tưởng và ba nha hoàn đang nói chuyện với đoàn người của Ô gia, trưởng đoàn là Ô

Thừa Hậu.



"Ninh Nghị... vì sao không đến?"


"Tên cháu họ ta vì sao không đặt là Tô Hóa Tề..."



"Hả..."



Tô Đan Hồng sửng sốt một lát, không rõ hắn vì sao lại nói câu này:



"Hôn phu của ta không phải họ Tô... Tên này có gì không tốt? Ta nghĩ rất hay đấy, nếu cậu thích thì có thể cùng Đàn nhi đặt tên cho trưởng tử của

mình..."



Ninh Nghị lần đầu bị đả kích, thở dài xám xịt chạy mất, Tô Đan Hồng suy nghĩ nửa ngày vẫn không biết vì sao.



Thực ra Ninh Nghị chỉ nói cho vui mà thôi, dù sao hắn cũng kẻ ở rể, sau này

đặt tên con gái là Tô Đan Hồng, con trai là Tô Hóa Tề (chỗ này mình hiểu không ý tác giả cho lắm, Đan Hồng có thể hiểu là thuốc đỏ, Hóa Tề có

thể hiểu là thuốc tiêu hóa). Lúc này Tô Đan Hồng khá đáng ghét nên thuận miệng châm chọc một câu, thế nhưng nói rồi mới biết trượng phu đối

phương không ở rể như mình. Tô Đan Hồng chó ngáp phải ruồi, Ninh Nghị tự dưng đi công kích chính mình, tâm trạng khá là chán nản.



Năm

ngày, bốn ngày, ba ngày, hai ngày... chỉ còn một ngày nữa là tới thời

gian họp họ của Tô gia, hôm nay là ngày 24 tháng 10 âm lịch, cũng cách

kỳ hạn giao hàng đợt đầu của Ô gia đúng một ngày.



Sáng sớm, trời trong mây trắng thế nhưng sương mù vẫn tràn ngập xung quanh.



Bầu không khí trong Tô gia sáng hôm nay cực kỳ không bình thường.



Một cảm giác mới mẻ như ngập tràn trong khu nhà này, một bước ngoặt, một sự hi vọng, một sự kiện quan trọng, mỗi người đều có một tâm trạng khác

nhau. Khi Tô Vân Phương mở cửa phòng đi ra, hắn hít một hơi thật sâu,

chưởng quỹ tên là Vu Đại Hiến thì nheo mắt nhìn mặt trời hướng đông, Tô

Trọng Kham đang ngồi trong sân nhìn sương mù tan đi, ngắm mặt trời mọc,

Tập An Chi đi qua thấy vậy bèn chắp tay chào:



"Nhị gia, buổi sáng tốt lành."



Hôm nay sẽ có một trận chiến, họ sẽ thắng trận chiến này, đêm hôm nay có một việc vô cùng vui sướng đó là thu nhận thành quả.



Mà bên ngoài Tô gia, có khá nhiều người đang chăm chú đợi động tĩnh bên

này, mấy huynh đệ trong Tiết phủ đã hẹn nhau từ sớm, Tiết Duyên đang

đứng trong một căn phòng nhìn sang bên này, cười cười với người khác, vỗ vai em trai mình.



"Tối nay ta làm chủ đến Nguyệt Hương lâu nằm trên đường Thị Tử ăn cơm."



Đường Thị Tử nằm ngay cạnh Tô phủ:



"Đêm nay, chuyện Tô gia sẽ có kết quả."



Cùng thời gian, có khá nhiều thương hộ kinh doanh vải ở Giang Ninh cũng nói điều này.



Ninh Nghị không ở trong nhà, hắn vẫn duy trì thói quen của mình, chạy bộ

trong sương mù đến căn nhà nhỏ ven sông, nói chuyện cùng với cô gái mỹ

lệ nhã nhặn.



Với hắn mà nói, hôm nay chẳng có gì khác hôm qua.



"Hôm nay sẽ rất bận đấy?"



Ở căn nhà nhỏ ven sông có một cô gái bưng trà cho hắn:



"Trong nhà có đại hội gì à."



"Họp họ, ta ở rể, không thể tham gia."



Ninh Nghị chẳng biết xấu hổ nói câu này:



"Cho nên chẳng liên quan gì tới ta."



Đám ngốc muốn họp, hắn rất hài lòng khi không phải tham gia…