Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 2 : Tâm sự trong lòng

Ngày đăng: 14:55 30/04/20


Giống như kết thúc một vũ hội, âm nhạc ngừng lại, đêm đen buông xuống,

gió thổi không ngừng, mây trời tụ lại để lộ ra sự lo lắng, bồn chồn.

Họp họ Tô gia cũng đã tới hồi kết, tối hôm nay có quá nhiều bất ngờ,

phần lớn người trong Tô gia vẫn chưa tiêu hóa hoặc tiếp thu kịp sự

thực. Nhưng dù thế nào, mấy tháng nay, việc Hoàng thương đã kéo theo vô số người dính vào, tấm màn đen đã vén, kết quả cuối cùng cũng đã lộ ra một chút.



Tuy rằng có khá nhiều người kinh ngạc bất ngờ, nhưng

muốn nghĩ cho trọn vẹn bố cục vẫn cần phải mất thêm một khoảng thời

gian. Tuy nhiên, chỉ một thông tin cũng đủ khiến cho mọi người kinh

ngạc không thôi, giống như bố trận và phản trận, sức ép đối phương dồn

tới bị đánh tan vào không gian. Cái điều đặc biệt nhất là, người bày bố thế trận không phải Tô Dũ, Tô Đàn Nhi, mà là Ninh Lập Hằng, một tên

chỉ lăng xăng trong suy nghĩ của mọi người. Hắn đứng sau lưng ra chiêu, làm chủ thế trận, một điều không ai nghĩ tới.



Trong phòng nghị

sự, người của ba phòng hiện còn đang ngẩn ngơ tiếp thu ván cờ lật ngửa, cảm thán Tô Dũ dù 4 tháng nay trầm mặc ít nói, tưởng như sắp nản lòng

thoái chí mà vẫn có sức nặng lớn lao. Khi sự tình được công bố, việc

Hoàng thương cũng đã vén bức màn phía sau, ông cụ lập tức thuyết phục

được những lão nhân trong họ tiếp nhận sự thực, thuận nước đẩy thuyền

áp đảo mọi người trong nhà phải tiếp nhận chuyện Tô Đàn Nhi thượng vị.



Trên thực tế, nếu không phải vì tình hình trong nhà mấy tháng nay quá khó

khăn thì mấy lão nhân này cũng không muốn phải đi nói chuyện điều đình

với Tô Dũ, tình thế hiện giờ lại càng chứng minh năng lực khống chế mọi việc của ông cụ. Kinh ngạc thì kinh ngạc nhưng họ vẫn phải tiếp thu sự thực này, việc Tô Dũ giúp Tô gia thoát khỏi tình thế khó khăn như thế

này không phải lần đầu.



"Vậy... mọi người có ý kiến gì đối với việc để Đàn nhi tiếp nhận vị trí của Bá Dung không?."



Trong sự bàn tán, Tô Dũ lần thứ 2 nhắc lại việc này, mạnh mẽ đâm chém liên

tiếp vào sự rung chuyển, trong lúc nhất thời chẳng ai dám đưa ra ý nghĩ nghi vấn. Mấy lão nhân cũng tỏ thái độ:



"Với chiến công này, đương nhiên sẽ không có ai nói gì việc Đàn nhi tiếp nhận công việc của phòng lớn."



Mọi chuyện dần được quyết định, nguy cơ chấm dứt mà không có quá nhiều

tranh cãi. Câu nói vừa rồi của các bô lão chính là lời kết cho sự việc, trong lòng mọi người tràn ngập sự phức tạp, đám Tô Trọng Kham, Tô Vân

Phương quay trở lại chỗ ngồi, lúc thì nhìn Tô Đàn Nhi, lúc thì nhìn phụ thân mình. Còn Tô Vân Tùng thì thở dài liên tục, thỉnh thoảng nhìn Tô

Đàn Nhi, trong lòng liền nghĩ tới thời gian gần đây, cô cháu gái của

mình đi dạo khá nhiều với tên thư sinh kia.



"Trọng Kham, Vân Phương, cũng đã đến lúc về rồi, ta qua bên đó xem thế nào."



Vào thời khắc cuối cùng của buổi họp, Tô Dũ đi xuống nói chuyện với hai

người con. Tô Trọng Kham và Tô Vân Phương gật đầu, công sức mấy tháng

nay chẳng giúp được gì, thậm chí còn biến họ thành kẻ bại trận. Dưới sự uy nghiêm của phụ thân, họ chỉ còn cách chuyển cay đắng chuyển thành

phẫn uất.



Ở một vị trí khác, cảm nhận được ánh mắt, lời bán tán

của mọi người, Tô Đàn Nhi mang con bài chưa lật ra chiến đấu, thắng một trận sạch không kình ngạc, tâm tình không thể nào tốt hơn được nữa.



Đây chẳng phải là sự bồi hồi khi đại thắng, cũng không phải cảm thán

chuyện phụ thân bị liệt, cũng chẳng than thở vì việc mình bỏ ra bao

nhiêu công lao. Thời khắc nàng bưng chiếc hộp tiến lên vị trí giữa

phòng, trong lòng nàng ngập tràn cảm giác kích động và chờ mong của một vị nữ hoàng đăng cơ. Mỗi một tấm ngân phiếu, khế ước được lấy ra là

một lần trái tim nàng run rẩy. Nhưng lúc này, cô gái mặc bộ quần áo

xanh giản dị kia thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài phòng, trong lòng nảy

sinh cảm giác làm thế nào để đi ra khỏi cánh cửa này đây.



Chuyện nàng lo lắng vốn là chuyện nhỏ nhưng giờ lại choán hết cả tâm trí, làm cho nàng không cảm nhận được vị ngọt của thành công.



Cuối cùng, các vị lão nhân tuyên bố cuộc họp kết thúc, mọi người đứng lên, nói

chuyện với nhau, nghị luận, đưa mắt nhìn những người đáng được nhìn. Tô Đàn Nhi hơi do dự nhưng cũng đứng lên, theo ông nội và cha mình đi ra

ngoài.


"Lúc này cuộc họp chắc đã có kết quả rồi, đúng không?"



Hắn tiếp tục hỏi nhưng Cảnh hộ vệ cũng vẫn chỉ lắc đầu:



"Tôi không biết."



"Lật ngược thế cờ thế nào?"



"Đây là chuyện của nhị tiểu thư."



"Đúng là ta nghĩ không ra."



Tịch Quân Dục thở dài, hắn thực sự không thích cảm giác này:



"Ai có thể nhanh chóng cho ta biết đáp án bây giờ thì tốt."



Nói xong câu này, trong phòng trở nên yên tĩnh, những tiếng động tí tách ở bên ngoài truyền vào, Tịch Quân Dục nói:



"Cảnh đại ca, huynh biết không? Ta ở Tô gia đã… rất nhiều năm, chứng kiến

Đàn nhi trưởng thành, tiếp thu học hỏi việc kinh doanh, mặc dù có rất

nhiều người dạy nàng, nàng cũng là người ham học hỏi, thấy gì cũng muốn học, nhưng tóm lại, nàng như một học sinh do chính tay ta đào tạo nên, vậy mà bây giờ, càng ngày ta càng không hiểu được nàng, loại cảm giác

đúng là không tốt..."



"Kiểu gì cũng có lúc này."



"Nhưng thờ điểm quá sớm, đối với..."



Hắn nhìn xung quanh:



"… đối với việc này ta thực sự không hiểu..."



An tĩnh, trầm mặc, có một giọng nói vang lên ở bên ngoài:



"Muội cũng không hiểu."



Thanh âm kia rất lạnh lành, qua một lát có một bóng người đẩy cửa vào trong, Tô Đàn Nhi mặc một bộ đồ đen, trên đầu đội khăn, trông rất gọn gàng.

Nàng đứng ở cửa nìn vào trong, bộ quần áo khiến nàng trở nên gầy gò, có chút đơn bạc. Tịch Quân Dục cảm thấy từ nhỏ đến lớn, lúc này cô gái kia mới dùng ánh mắt xa lạ và nghi ngờ nhìn mình.



"Quân Dục ca...

Muội còn nhớ khi còn rất nhỏ, lần đầu tiên gặp huynh, cha muội đã bảo

muội gọi huynh như vậy. Huynh đã dạy muội rất nhiều thứ, nên đây là lần cuối cùng muội gọi huynh như vậy." Tô Đàn Nhi đi tới bên cạnh bàn, ngồi xuống, vẻ lạnh lùng trong ánh mắt ngày một nhiều. Đây cũng là một

trong những thứ Tịch Quân Dục dạy nàng, khi đàm phán phải tỏ rõ thái

độ, Tịch Quân Dục trong ánh mắt lạnh lùng kia có sự đau lòng, đáng

tiếc:



"Rốt cục là vì chuyện gì, tại sao lại tới mức độ này?"



"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"



Tịch Quân Dục nhíu mày, nhìn xung quanh hỏi:



"Không phải muội cho rằng ta là kẻ chủ mưu bày ra cuộc họp tối nay của Tô gia đấy chứ?"



"Không phải, muội chỉ muốn hỏi..."



Tô Đàn Nhi lắc đầu nhìn hắn nói:



"Vì sao ngươi gọi người ám sát phụ thân ta?"