Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 2 : Bắn phát trúng mặt, so với danh nhân
Ngày đăng: 14:55 30/04/20
"Thấy các ngươi nhắc tới tên ta một cách vui vẻ như vậy... cho nên ta đã tới!"
Người trên sườn núi giang tay nói một cách thản nhiên.
Thành viên của Bách Đao minh từ bốn phương tám hướng kéo tới.
Biến cố xảy ra trong chớp mắt khiến cho nhiều người nói không ra lời, ở rất
xa, Tô Đàn Nhi nhìn bóng người kia kéo dây, sững sờ thêm một lúc rồi ha
ha bụm miệng cười, nước mắt đã chảy đầy mặt. Ở bên cạnh, một thành viên
của Bách Đao minh thấy Trình Liệt và Tô Bá Dung đang méo mặt trợn mắt
thì lắp bắp nói:
"Chưởng, Chưởng Tâm Lôi?"
Đứng từ vị trí này
mà nói, người kia chỉ đứng dậy giơ tay một cái ánh lửa lập tức phun ra,
tiếng nổ kinh người vẫn vang vọng quanh Thập Bộ pha, thanh thế bậc này
chẳng khác nào Chưởng Tâm Lôi trong truyền thuyết. Nhưng khi tới gần,
mọi người có thể thấy trên tay Ninh Nghị là một đồ vật giống như ống
đồng, ánh lửa từ đó tóe ra, khói vẫn còn bốc lên.
Con ngựa bị
tiếng động làm cho hoảng sợ đang liều mạng giãy dụa, một gia đinh Tô gia cố gắng kéo lại, xe ngựa lắc lư thêm một lúc mới ổn định lại được.
Người tên Ninh Nghị kia chẳng chút ảnh hưởng, hai tay giang ra, lẩm bẩm
như tự nói một mình. Khi Mã Lân ngã xuống, Âu Bằng "á" lên một tiếng rồi định liều mạng xông lên, khi thấy ống đồng đỏ lòm chĩa sang bên này, có người kia bên nhanh tay kéo hắn lại.
Tưởng Kính lắp bắp nuốt một ngụm nước bọt nhìn bốn phía xung quanh.
Bên cạnh hắn lúc này vẫn có chừng 20 người, vừa nãy cơ hội phá vây thành
công là rất lớn, mặc dù có phá vây thành công cũng chưa chắc đã trốn
thoát khỏi sự truy giết của Bách Đao minh nhưng hi vọng là có. Nhưng lúc này, thành viên của Bách Đao minh đã vây quanh họ, chật như nêm cối.
Nhìn lên phía sườn núi, Ninh Nghị đứng đó nhưng hắn không thấy rõ sắc mặt
đối phương thế nào. Thực ra những người này đều đã từng nghe nói hoặc
gặp mặt Ninh Nghị, nguyên nhân là vì mấy tháng trước họ đã phối hợp với
Tịch Quân Dục bày mưu tính kế Tô gia, cũng có vài phần điều tra tên ở rể này. Chỉ là, lúc đó là một cách nhìn, tới khuya hôm nay khi tin tức từ
Tô gia truyền tới, họ lại có một cách nhìn khác, họ còn chưa kịp tiêu
hóa cách nhìn này thì bây giờ lại phải chứng kiến một thư sinh yếu đuối
dùng một phương thức khiến kẻ khác kinh sợ xuất hiện, loại hình tượng
này chưa bao giờ họ nghĩ tới.
nhiều tự tin tới đây. Nhưng sau khi nghe thấy tên hai người này, hắn cho rằng chiến lược đúng đắn nhất hiện giờ là trốn chiến.
Phải công
nhận một điều là, hắn đang luyện nội công tầm trung, thời gian luyện tập cũng không lâu, cần gì phải tự mình lao đầu vào đánh nhau với mấy thằng nổi tiếng giang hồ này. Quay đầu lại, hắn thấy Âu Bằng đã bất chấp mạng sống chém giết tới mức máu chảy thành sông, tâm trạng của Ninh Nghị
trùng hẳn xuống, không biết Lý Quỳ, Lỗ Trí Thâm thế nào nhỉ, đám võ lâm
nhân sĩ nổi danh khác có được như vậy không, có lẽ Thánh công Phương
Tịch - người khởi binh chống triều đình cũng tới mức này là cùng. Một
hai năm nay, hắn nghe mọi người đồn thổi Phương Tịch phi thường lợi hại.
Lại nghĩ tới Lục Hồng Đề, hắn cảm thấy phương thức chém giết của những
người này khác hẳn với Lục Hồng Đề, có thể lợi hại hơn chuyện chém giết
ngàn năm sau nhưng lại không thảm liệt và kiên cường bất khuất bằng cảnh Lục Hồng Đề ám sát quan binh lúc trước. Âu Bằng xem ra rất lợi hại, đặc biệt là khi bị uy hiếp tới tính mạng, trường thương trong tay múa như
điên, người cản giết người, ngay cả Trình Liệt cũng bị hắn bức lui,
trông thì như điên đấy nhưng thương pháp có rất nhiều điểm đặc biệt.
Hiện giờ Ninh Nghị cũng không cảm nhận được điều gì đặc biệt, chẳng qua
chỉ cảm thấy so với công phu của Lục Hồng Đề, trận chém giết này chẳng
khác nào trận đánh của mấy kẻ thổ dân.
Cô ấy nói công phu có được là do rèn luyện trong những trận chiến với người Liêu, chưa từng thử
với võ lâm nhân sĩ Trung Nguyên, không biết đám này có thể đỡ được mấy
chiêu của cô ta nhỉ, có lẽ đám võ nghệ đứng đầu Lương Sơn như Lâm Xung
hoặc đám khởi binh như Phương Tịch mới có thể đánh một trận ngang tay.
Ninh Nghị đứng ở phía xa xa quan chiến, vừa xem vừa nghĩ linh tinh, thỉnh
thoảng hắn quay đầu lại, rút ống nhòm nhìn tình hình phía thành Giang
Ninh.
Dường như có một con rắn lửa đang trườn tới, đại khái quan
phủ cũng đã có phản ứng với chuyện chém giết nhau ở đây, Ninh Nghị đánh
xe ngựa, bỏ mặc đám hò hét chém giết ở phía sau di chuyển tới chỗ Tô Đàn Nhi và Tô Bá Dung.
Khi quan phủ tới, trận chiến bên này đã có
kết quả. Mà kệ nó, hắn chỉ là một nhà khoa học, không tham gia đánh nhau làm gì. Hắn cầm khẩu súng thô sơ - mà có lẽ nói gì một khẩu pháo nhỏ
mới đúng buồn chán nghĩ ngợi.
Bên kia, trận chém giết vẫn tiếp
tục, Tô Đàn Nhi đẩy xe lăn dưới sự bảo vệ của đám hộ vệ di chuyển tới
bây này. Dưới bầu trời đêm, Thập Bộ pha giờ như một vòng tròn thái cực,
không cách nào chứa đựng được hai nhóm người là hai cực âm dương, hai
cực mà gặp nhau, bên này sống thì bên kia nhất định phải chết.