Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 2 : Đốt nhà (Hạ)

Ngày đăng: 14:55 30/04/20


Tô Đàn Nhi gần đây có chút phiền não.



Đây là vấn đề riêng tư, đối với nàng mà nói, phiền não lần này là một loại tình cảm khá xa lạ. Sau

khi đại sự trong nhà đã ổn định, mấy hôm nay nàng cứ nhớ tới chuyện này

lại đỏ mặt, cái gì cần hỏi đã hỏi biểu tỷ Đan Hồng rồi, nhưng ở trong

lòng mới miễn cưỡng kiềm chế được tâm tình xấu hổ, cố gắng suy nghĩ vấn

đề này.



Trước kia, nếu như mình không bỏ đi có phải là tốt rồi không...



Hiện giờ nàng rất hối hận về chuyện này. Trong cuộc đời con người có rất

nhiều việc không cách nào tính toán, dự liệu được kết quả và hướng phát

triển, bởi vậy sự hối hận thực sự là một loại tâm tình tương đối vô

dụng, với lại nó không giống như kinh doanh, có đau khổ suy nghĩ thì

nhiều lắm cũng chỉ tự nhếch miệng cười, cười mình kỳ quái và ấu trĩ.



Dù sao thì tiến cũng chết mà lùi cũng chết, chỉ còn cách tự trách mình

trước kia sao lại như thế. Khi đó nếu như cứ nhắm mắt đưa thân, nhẫn

nhục chịu đựng một phen thì bây giờ làm gì phải khổ não, phiền muộn tới

thế này.



Động phòng... dù sao cũng cần phải tự nhiên. Thế nhưng

dạo này do bận công việc trong nhà, khi có kết quả thì vẫn có rất nhiều

việc phải làm, chắc là tướng công cho rằng mấy hôm nay mình bận việc,

trong khi người lại là chính nhân quân tử, sẽ không nhân cơ hội đẩy mình xuống giường, mà thực ra nàng cũng không quan tâm chuyện lễ nghĩa trong việc đẩy mình xuống giường nhiều lắm...



Hiện giờ, nàng không thể không suy nghĩ và lên kế hoạch về chuyện này, chuyện vợ chồng… không

nên kéo dài quá mùa đông năm nay. Nhưng nghĩ tới “chuyện vợ chồng”, nàng lại phải thừa nhận, tình thế phát triển tới ngày hôm nay chính là do

nàng tạo ra. Trước kia, nàng đã từng nghĩ, có một gia đình, có một tướng công, nàng sẽ làm tròn bổn phận một cách dễ dàng… tới bây giờ nghĩ lại, nàng mới thấy mình chưa làm tròn được trách nhiệm của một người vợ.



Nhưng mà nàng không phải cô gái cứ cả ngày chìm trong hối hận, rèn luyện

trong thương trường mấy năm, khí phách đã có. Sau khi đau đầu suy nghĩ

mấy ngày, đầu tiên là lo lắng, sau đó coi là chuyện tự bản thân phải

giải quyết. Đương nhiên, chuyện này không thể nói với tướng công được,

kiểu gì cũng phải giữ lại chút sĩ diện, nhưng do quá quan tâm tới Ninh

Nghị nên việc này trở thành một tảng đá trong lòng.



Để giải quyết vấn đề... đúng là có chút phiền phức, thế nhưng nó cũng chưa phải việc

có thể làm khó cô gái mạnh mẽ này. Sáng hôm nay nàng bỗng nhiên nghĩ ra

một cách, cách nghĩ này nếu là người bình thường sẽ cảm thấy không đúng, không ổn, nhưng đối với Tô Đàn Nhi mà nói, nó chẳng khác gì một chuyện

cần phải áp dụng tính quyết đoán thương trường. Buổi trưa, khi trở về

nhà, nàng bố trí Thiền nhi, Quyên nhi, Hạnh nhi đi ra ngoài lo liệu công việc, đồng thời điều động mấy gia đinh hộ viện ở xung quanh, đảm bảo

trong một thời gian nhất định họ không thể kéo tới. Khi tất cả chuẩn bị

xong, nàng khẽ cắn môi bắt đầu hành động.



Sau khi xem xét kỹ

lưỡng căn nhà bên kia, nàng tới phòng chứa củi ôm đống củi đi tới.

Chuyện cần làm tình tương đối nhiều, lửa phải cháy thật mạnh, địa điểm

đốt phải chọn thật tốt, có nên làm thành chuyện ngoài ý muốn không.

Nhưng mà nàng lại nghĩ, cháy nhà là chuyện thường hay xảy ra nên lắc

đầu: mặc kệ nó, nhà của mình, mình thích thì đốt, chỉ cần mình không

điều tra thì ai dám nói gì?



Buổi chiều yên tĩnh, thiếu nữ cầm

quyền phòng lớn Tô gia khẩn trương, cẩn thận, lén lút làm việc, sau đó

nàng lại nhớ ra một chuyện nên chạy vào phòng tướng công, không biết dự

định làm cái gì.



Ngoài cửa phòng, Ninh Nghị nghi ngờ đục thủng

một lỗ, chỉ thấy ở trong phòng, cô gái kia mở tủ ôm những thứ đồ mà hắn

hay dùng ra ngoài phân định.



"Bút, mực, giấy, nghiên mực, y phục, cái này là... những bài thơ tướng công viết à?"
"Hiện giờ tất cả mọi người đang rất bận, đừng luôn hỏi vì sao, nói ít, làm

việc nhiều hơn, mà không cần hỏi cũng được, đây thùng đây, mau đi cứu

hỏa đi."



Ở ngoài cổng, Thiền nhi cầm theo một cái chậu rửa mặt dẫn theo mấy nha hoàn chạy vào, Tô Đàn Nhi hô:



"Tiểu Thiền, muội đừng tới, cẩn thận bị lửa bén vào người đấy."



Tiểu Thiền quay đầu nói:



"Không sao đâu."



Rào một tiếng, nước bay ra ngoài, chậu rửa mặt lăn lông lốc, có tiếng kêu, mọi việc tiếp tục hỗn loạn...



***



Sau khi ngọn lửa được dập tắt, nạn ngập úng lại tràn về, hơi nước mù mịt,

khi tia sáng mặt trời chuyển sang màu vàng, phần lớn căn nhà đã bị cháy

sụp, xác định không ai có thể ở được.



Trong khu nhà bây giờ trông khá linh tinh, bàn ghế, tủ đồ và đủ thứ thượng vàng hạ cám. Đám cháy đã được mọi người giải quyết, một số người cũng chạy tới hỏi thăm, trong

đó có cả Tô Dũ và Tô Bá Dung, những người có địa vị thi nhau bàn tán,

người không có địa vị không dám bàn loạn, một số gia đinh đang khuân,

chuyển những thứ của Ninh Nghị vào phòng. Tiểu Thiền, Quyên nhi và Hạnh

nhi kiểm kê số tài sản khuân ra ngoài được.



Có một số thứ vốn dĩ thuộc về nơi này, nhưng có một thứ của Ninh Nghị thì không biết giải quyết cách nào.



Lúc nãy, khi có quản sự tới xin chỉ thị của Tô Đàn Nhi, nàng đang nói chuyện với một người chú trong họ, tiện tay chỉ:



"Cứ đặt lên bàn trong phòng đi."



Quản sự liền theo đó mà làm.



Những thứ này vốn thuộc về Ninh Nghị, mà hướng nàng chỉ chính là phòng ngủ

của mình, lúc này chẳng qua chỉ là thuận miệng trả lời cho nên không có

bao nhiêu người để ý.



Nàng rất bận rộn, hơn nữa, chẳng ai đi suy nghĩ ý nghĩa câu nói trong lúc này.



Trời chiếu tối dần, đèn đuốc sáng trưng, sắp tới giờ cơm, gia đinh được lệnh ngừng dọn dẹp. Trong khu nhà, bầu không khí trở nên quỷ dị.



Ninh Nghị hiện giờ chẳng còn thứ gì của riêng mình, ngay cả chiếc ghế cuối

cùng cũng bị kéo xuống nhà ăn, có một số người nhạy cảm nhận ra, đại đa

số đồ Ninh Nghị thường dùng đều đã được đưa vào trong phòng Tô Đàn Nhi,

khiến cho gian phòng trở nên chật chội và hơi bừa bộn.



Chẳng ai

hiểu vì sao lại như vậy, lúc nãy Tô Đàn Nhi phải lo tiếp đón họ hàng,

cũng không chỉ huy đưa đồ vật tới chỗ này chỗ kia, Ninh Nghị thì còn

đang bận giải quyết hậu quả đám cháy, chẳng ai biết người nào ra lệnh,

mà lúc này muốn tìm người ra lệnh cũng không được.



Tô Đàn Nhi

nhìn phòng mình, dường như có chút đau đầu nhưng không nói gì, Ninh Nghị cũng đi xem, đại khái cũng rất đau đầu, tối nay không biết ngủ ở đâu,

Thiền nhi, Quyên nhi, Hạnh nhi cũng đi xem nhưng không biết giải quyết

thế nào cả.



Bầu không khí chẳng hiểu vì sao trở nên cổ quái.



Có lẽ tối nay là một buổi tối có nhiều sự xấu hổ, đương nhiên cũng là một buổi tối thú vị...