Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 2 : Buổi sáng tốt lành

Ngày đăng: 14:55 30/04/20


Ánh sáng nhạt nhòa không biết chiếu từ nơi nào tới, lặng lẽ len lỏi

trong phòng, soi sáng một số đồ đạc, thỉnh thoảng từ bên ngoài còn vọng

tới tiếng chó sủa, không biết bây giờ là mấy giờ rồi nữa.



Cái màn đang yên lặng bỗng nhiên động đậy, một cánh tay trắng trẻo của con gái

thò ra, vươn tới cái gối trên đầu giường khiến nó rơi xuống đất, nằm lẫn lộn trong đống quần áo và những vật dụng trong phòng. Bây giờ trong

phòng vẫn còn tối, cô gái vươn tay tóm lấy cái gối và quần áo lên trên.



Có lẽ là sợ người khác tỉnh giấc nên động tác này rất nhẹ nhàng, qua một

lát, cô gái lại vươn tay lấy nốt mấy thứ còn lại, động tác có vẻ khá mệt mỏi, uể oải. Trong ánh sáng lờ mờ, chúng ta có thể thấy rõ đó là một

cái yếm, một cái quần nhỏ màu xanh da trời, một cái quần có thêu sen

trắng, nó mang theo phong cách của những thiếu nữ, vừa cổ xưa vừa trong

trắng.



Có một cái đai lưng bị giật tung, ở giữa vẫn còn hai mối

thắt, không còn mặc được nữa. Cũng có thể bởi vì chuyện này mà cánh tay

kia lại chán nản ném nó ra ngoài, sau một lát lại động đậy đưa tay kéo

nó vào trong màn.



Sau một lúc yên tĩnh, tiếng lịch kịch bắt đầu

vang lên, màn được vén, một đôi chân trần trắng như ngọc được đưa ra,

đặt chân xuống chiếc đệm gỗ, cô gái lúc này đã ngồi dậy.



Nàng

khoác một cái áo choàng, một tay giữ một tay vuốt lại mái tóc đang rối

tung, sau đó cúi người tìm kiếm đôi giày thêu của mình, tới lúc chuẩn bị đứng lên, nàng nhíu mày, ôm bụng dưới ngồi xuống.



Trong yên

lặng, cô gái há miệng sau đó hơi phùng phùng thở ra một hơi, cố gắng

đứng dậy. Nàng hít sâu một hơi, xoay người ngồi xổm xuống thu dọn những

thứ vương vãi còn lại sau trận chiến, hiện giờ nàng mới chỉ mặc một

chiếc áo choàng và đi giày, thỉnh thoảng cơ thể bị lộ ra ngoài. Ngay cả

chính nàng cũng không biết vì sao mình lại đi thu dọn quần áo, sau khi

xong việc bèn đứng dậy, xoay người mở ngăn tủ, tìm quần áo và cái yếm

mới mặc vào.



Ánh sáng trong phòng khá yếu, mọi vật chưa rõ ràng,

nhưng với thói quen, việc tìm kiếm quần áo không mấy khó khăn, vậy mà

khi tìm ra, nàng cũng chỉ ôm trước ngực, quay đầu lại nhìn cái giường,

giống như đang suy nghĩ có nên mặc vào hay không. Cuối cùng nàng bỏ quần áo lên đầu giường, xoay người tìm hộp đánh lửa, đốt đèn.



Cố gắng dùng cơ thể che ánh sáng từ ngọn đèn, nàng tới trước cái tủ cẩn thận
tiên của vợ, khi chuẩn bị nàng khá căng thẳng, rụt cổ thè lưỡi. Dù hắn

đã cố gắng làm cho nàng thoải mái nhưng khi đi vào nàng khá đau, do chú ý tới cảm nhận của vợ nên hành sự không được nhiều. Xử nữ thật phiền

phức, nàng đau đớn, mình mệt mỏi, coi như vợ chồng hòa nhau. Hắn đã tốn

khá nhiều công phu, có lẽ sẽ không tạo thành bóng ma ám ảnh với vợ sau

này.



Vốn tưởng rằng vợ mình xấu hổ, khi hắn ra ngoài nàng sẽ cố

gắng giả bộ ngủ thêm một lúc. Nhưng mà khi chuẩn bị rời đi, có một giọng nói khá nhỏ vang lên:



"Tướng công."



Quay đầu nhìn, Tô Đàn Nhi đã tỉnh dậy, một tay vén màn, mỉm cười nhìn hắn, nhẹ giọng nói một câu:



"Buổi sáng tốt lành."



Đây là cách hắn thường chào nàng, thấy nàng nói câu này, Ninh Nghị ngẩn người, bật cười gật đầu:



"Buổi sáng tốt lành..."



Hôm nay là ngày mồng 6 tháng 11 năm Cảnh Hàn thứ 8, cách lễ thành hôn của

Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi một năm rưỡi, cảm giác vợ chồng giờ mới có. Giờ

đã bắt đầu vào mùa đông, nhiệt độ giảm mạnh, vài ngày sau, tuyết bắt đầu rơi, thành Giang Ninh thực sự bước vào một mùa đông dài.



Trong

khu nhà ... căn nhà của Ninh Nghị bị đốt trụi vẫn còn đó, tạm thời không ai động tới, Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi hiện đang ở cùng nhau, tuy rằng có vẻ chật chội nhưng do mùa đông nên không ai nghĩ tới chuyện đổi phòng.



Đầu xuân sang năm, họ tiến hành xây dựng một căn nhà mới, đồng thời bố cục

lại khu nhà. Gần đây Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi thường bàn bạc chuyện này,

cũng gọi Thiền nhi, Quyên nhi, Hạnh nhi sang xin ý kiến. Buổi tối, chủ

tớ năm người thường đốt lò sưởi trong phòng khách, bầu không khí vẫn ấm

áp như ngày xưa, đương nhiên, Tiểu Thiền cũng đã hiểu quan hệ giữa tiểu

thư và cô gia có tiến triển, ở với nhau thỉnh thoảng thân mật vui đùa là chuyện đương nhiên.



Tiểu Thiền thỉnh thoảng cũng cô đơn ước ao,

nhưng phần lớn là vui vẻ vì đây là hai người thân nhất của mình, Ninh

Nghị và Tô Đàn Nhi đối với nàng vẫn như trước kia, nàng cũng hiểu, tiểu

thư và cô gia mới có tiến triển, không có khả năng Ninh Nghị thu nàng

lúc này, thế nhưng khi trang điểm trước gương đồng, nàng vẫn tự nhủ:

"Tiểu Thiền không vội, chuyện còn cả đời mà..." Sau đó tự cười với mình, tỏ ý cổ vũ.



Nàng biết cô gia là người như thế nào, sẽ không có chuyện bỏ rơi nàng đâu.