Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 3 : Dự báo

Ngày đăng: 14:55 30/04/20


Chiều nay, khi Ninh Nghị đi dạo mới gặp Nhiếp Vân Trúc và Nguyên Cẩm

Nhi. Gần tết, việc thi công quán mới của Trúc ký tạm ngừng, nhưng thấy

Nguyên Tiêu đến nơi rồi nên tiếp tục triển khai, Ninh Nghị cũng bận rộn

hơn một chút, hay bị kéo sang đây xem tình hình, trong khi Vân Trúc phải đi lo chuyện hàng hóa thì nhánh bên này giao cho Cẩm Nhi lo liệu.



Thực ra lúc này cấu tứ của cửa hàng cơ bản đã hoàn thành, những chuyện cần

Ninh Nghị quyết định không nhiều. Còn về phần cửa hàng tên gọi là Nhị

quán hay Cẩm nhi quán, Ninh Nghị không quan tâm. Quán rượu này xây cạnh

sông, có rất nhiều cửa sổ chưa hoàn thiện, gió lớn mang theo tuyết bay

vào trong, cũng may là hai người mặc nhiều áo, công phu hạng trung của

Ninh Nghị đã có chút thành tựu, mà Nguyên Cẩm Nhi từ trước tới giờ đều

hoạt bát, vừa nãy còn mạnh mồm tuyên bố trời tuyết tắm sông, không nghĩ

mà run.



"Khi nào mọi chuyện hoàn thành, tôi sẽ quyết định tự lên sân khấu biểu diễn 3 ngày để lôi kéo mọi người."



"Đã lâu không biểu diễn rồi, kiểu gì mọi người cũng phải lác mắt."



"Cút, tôi chỉ biểu diễn trước mặt Vân Trúc tỷ... Á, mà huynh nghĩ gì thế?"



"Tôi không nhìn thấy, chắc là sẽ rất kém đấy."



"Tôi nói là lên sân khấu biểu diễn mà."



"... Chỉ mỗi huynh nhìn thấy, ít làm loạn đi."



Tuy rằng tính tình đôi bên không hợp nhau nhưng rất nhiều chuyện Nguyên Cẩm Nhi bội phục Ninh Nghị, nàng có kỳ vọng rất cao với việc cửa hàng mang

tên mình, muốn lên sân khấu biểu diễn để lôi kéo mọi người nhưng khi

Ninh Nghị nói như vậy thì nàng chỉ bĩu môi, không hề nhắc tới.



"Vậy chỉ có thể mời các tỷ muội trước đây tới biểu diễn, rất tốn tiền đấy."



Cẩm nhi kéo ghế vào trong góc khuất gió, chị em của nàng nhiều, cũng đã

từng giúp Trúc ký kiếm mối làm ăn, nhưng khi dùng đến tiền lại rất keo

kiệt, đôi khi còn ngồi xem Vân Trúc tính toán sổ sách, tức giận chỉ vì

một khoản nào đó tiêu quá nhiều tiền không cần thiết.



"Có danh tiếng rồi thì không cần tiếp tên xú nam nhân như ta nữa, lợi cả đôi đường."



Ninh Nghị kéo mấy cái ghế đặt lên bàn để tạo không gian, vừa cười vừa nói:



"Hơn nữa sau này khi Trúc ký vang danh, có thể tự bồi dưỡng một nhóm người cho riêng mình."



"Bồi dưỡng..."



Cẩm nhi trợn mắt, nhỏ giọng nói:



"Huynh muốn mở thanh lâu?"
kinh doanh làm ăn chắc phải kiếm hình thức khác.



Việc Ninh Nghị

dự tính kinh doanh, đương nhiên nguyên nhân không phải vì muốn phát

triển mở rộng ra toàn quốc, mà nguyên nhân quan trọng nhất là lấy lực hỗ trợ việc phát triển vũ khí. Nếu có làm được thì hắn sẽ không giao cho

Khang Hiền, bởi lý do rất phức tạp.



Thứ nhất, thời đại này không

ai biết nhiều về súng ống, mà bản thân hắn cũng vậy, nếu muốn chế tạo ra cái gì đó có thể ngăn cơn sóng dữ, vậy Ninh Nghị phải dành rất nhiều

thời gian, chắc chắn hắn phải lộ mặt, nội bộ quan trường lục đục với

nhau, phía trên còn có một hoàng đế, Ninh Nghị không sợ không ứng phó

nổi với những hiềm khích này, mà là hắn sợ phiền phức, hắn không thích

mấy kẻ hoa chân múa tay, lưỡi uốn thay lao động. Thứ hai, hắn không có

đồng cảm với triều đại này, thậm chí đồng cảm với Lục Hồng Đề còn nhiều

hơn, hắn rất thích nữ nhân kiên cường, nếu có khả năng hắn sẽ trợ giúp

nàng.



Khi để một ý nghĩ của mình mở rộng tới phạm vi "quốc gia",

hắn biết những suy nghĩ của mình đã trở nên phù phiếm, hiện giờ mới có

chỉ hai cửa hàng nhỏ đã nghĩ tới việc mở rộng ra toàn quốc rồi. Thời

gian này, Ninh Nghị chẳng qua chỉ cắm đầu ở trong thành, gần đây mới

theo Đàn nhi đi chúc tết, còn lại toàn làm những việc lặt vặt.



Thời đại này không phải là thời đại bùng nổ thông tin, không ai có thể tự do nói tới chuyện chính trị hoặc là yêu nước. Người đời sau nhìn vào lịch

sử có thể thấy những ai yêu nước, những câu chuyện anh hùng bi tráng,

buồn vui lẫn lộn, nhưng ở xã hội này, việc chiến tranh ở phương bắc

không mang lại nhiều ảnh hưởng, công việc làm ăn luôn có liên quan tới

tiểu thương người Liêu, còn việc người Kim thế nào thì đám thư sinh ở

thuyền hoa chẳng thể nào biết được.



Ninh Nghị thỉnh thoảng qua

cuộc nói chuyện với Khang Hiền và Tần lão có thăm dò thêm một số tin tức tình báo. Càng tiếp xúc nhiều thì Ninh Nghị càng tỏ vẻ thanh tu khi

nhàn nhã dạo chơi trong thành, hoặc dạy học nơi thư viện, rung đùi đắc ý làm công việc gõ đầu trẻ, vợ ở nhà vừa tính toán sổ sách, vừa cười thật xinh tươi nhìn hắn, cuối cùng, hắn cũng có cảm tình với một vài thứ

thời đại này.



Nhưng có một số cảm giác nào đó đang mở rộng, cuối

năm, số quan viên bái phỏng Tần lão ngày một nhiều và ngày một phức tạp, hắn khẳng định, sau này Tần lão chắc chắn không thể sống đời đánh cờ

bên sông Tần Hoài này được nữa rồi. Tần lão cụ thể đang làm những gì,

Ninh Nghị không rõ ràng lắm, chỉ có thể hình dung đại khái qua những lời đồn đại bên ngoài. Ở mặt này, ông cụ cực kỳ trầm ổn, bình thường nói

chuyện không nhắc tới bao giờ nhưng Ninh Nghị có thể cảm nhận được bầu

không khí căng thẳng. Tần lão cũng thế, mà Khang Hiền cũng thế, tất cả

mọi người đang đợi chuyện ở phương bắc nổ ra.



Nhưng chuyện đó tạm thời chưa có.



Mùa xuân năm này, hai nước Kim - Liêu ký kết hiệp định đình chiến. Chiến tranh sắp buông màn lại bị ai đó kéo lên cao...