Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 3 : Nhu mạt

Ngày đăng: 14:56 30/04/20


Màn mưa tung bay trên những con phố chằng chịt của thành thị, trong đêm đen lướt qua từng điểm sáng mờ ảo thưa thớt



"Tách bụp!" Một đốm lửa bay qua mái hiên ngắn ngủi rồi rơi xuống trong mưa tắt ngấm. Dưới mái hiên mưa đọng lại thành vũng, trong bóng đêm

tiếng nước rào rào tự do chảy xung quanh căn phòng. Nước mưa và bóng tối là chủ đề của đêm hôm nay, bó đuốc trên tường là nguồn sáng duy nhất

của vùng không gian nho nhỏ này, trong cơn mưa gió chiếu sáng rực cả một vùng.



Trong cơn mưa lớn ngoại trừ tiếng mưa rơi vạn vật trở nên yên tĩnh. Không có ánh trăng cũng không có côn trùng của những

ngày đầu thu, bộ dáng của thư viện, y quán bên cạnh đã không thể nhìn

thấy rõ.



Bóng đêm phía trước, trong y quán hiện ra lộn xộn,

thanh âm của đại phu và tiểu nhị qua qua lại lại bận rộn, tiếng dã

thuốc trong phòng đêm, tiếng rên rỉ của bệnh nhân, tiếng mắng chửi hòa

lẫn thành một mảnh. Trên con đường bên ngoài viện thỉnh thoảng lại có

người đi qua, lúc này dám đi trên đường đa phần là binh sĩ hoặc là

người giang hồ, kẻ say rượu hoặc giả là con bạc đã thua sạch, mở miệng

ồn ào từ xa tới gần rồi lại dần dần đi xa.



Thật ra đêm hôm nay, tất cả mọi thứ đều bị cách ly.



Thiếu nữ đứng dưới mái hiên nhà thay cây đuốc mới.



Cây đuốc mới được đặt lên tường, bó đuốc cũ đã cháy hơn nửa rơi xuống đất, bóng thiếu nữ nhảy múa trong ánh sáng phản chiếu, sau đó đá cây

đuốc cũ vào trong mưa, ánh lửa chớp động rồi biến mất trong dòng nước.



Bức tường của căn phòng bị nứt vỡ, cây đuốc được đặt ở chỗ vết nứt,

chiếu sáng cả trong và ngoài phòng. Người thanh niên mặc áo thư sinh

đang ngồi trong phòng đọc sách thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nói chuyện;

thiếu nữ đi qua mái hiên ngồi chống cằm trên bậc cửa. Một đêm mưa tẻ

nhạt, trong căn phòng đã hư một nửa hai người chủ tớ thỉnh thoảng lại

trao đổi vài câu tẻ nhạt.



- Vừa mới rửa tay.



Tiểu Thiền xòe bàn tay ra: - Sau đó giặt quần áo, không có chỗ phơi. . .



- Ừm!



- Cho nên vẫn để trong chậu. . . Ngày mai không biết còn mưa lớn nữa không đây. . .



- . . .Mấy hôm trước, ông lão nhà họ Lưu của y quán nói có loại trà thảo dược có lợi cho thương thế của Cô gia. . .



Tiểu Thiền ngồi trên bậc cửa đột nhiên nhớ ra.



- Trà thảo dược?



- Vâng, lúc đó không chú ý, ngày mai tìm Lưu gia gia lấy, em cũng tới y quán hỗ trợ. . . Tiểu nha hoàn gật đầu.



-. . . Cô gia, hôm qua trong y quán có rất nhiều người bị đứt chân đứt tay, ngài nói xem có phải là thương binh từ Gia Hưng chuyển đến hay

không?



Hạ thấp thanh âm xuống.



- Chắc là không phải, quá xa xôi.



- À, không phải bên đó là tốt rồi.


nhìn về hắn trong quân Phương Lạp, dụng ý giam lỏng hắn ở nơi này nhưng

dưới sắp đặt của hắn thế cục Hồ Châu đã hoàn toàn rối loạn, vài ngàn

người vì hắn mà chết trong đó có không ít tướng lĩnh có quan hệ trong

nghĩ quân . Dưới tình hình này hắn không bị giết chết mà sống sót dưới

hình thức này đã nói rõ đang có người bảo vệ hắn.



Có một điểm quan trọng, nếu giết chết hắn trong nghĩa quân khả năng có ý kiến đồng

nhất, nếu giữ hắn lại tất nhiên sẽ nảy sinh xung đột. Nhất định có kẻ

chủ trương giết chết hắn, thậm chí chiếm đa số. Dưới tình huống này nếu

không có tiểu Thiền, lựa chọn của hắn thật ra có rất nhiều, bao gồm ở

trong tình huống quen thuộc châm ngòi song phương, ở trong đêm mưa tương tự thế này tìm kiếm kẽ hở đào thoát đều có thể suy sét tới. Nhưng thêm

cả tiểu Thiền, những điều này không cần thiết phải suy nghĩ nhiều, tạm

thời chỉ có thể chờ đợi đối phương lật bài trước mà thôi.



Đương nhiên, những chuyện này không cần để tiểu Thiền biết làm gì, mấy

ngày nay trong lòng cô luôn sợ hãi nhưng lại không dám nói ra, chỉ có

thể nỗ lực nhẫn nhịn. Những điều này Ninh Nghị nhìn thấy rõ. Đến bây

giờ, có một số việc không cần thiết phải lo lắng trước sau nữa, với tình hình trước mắt có lẽ đây cũng là điều nên làm nhất.



Mà đối

với tiểu Thiền mà nói, suốt cả buổi tối nay, cho tới tận bây giờ, trong

đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ đó là: Dù sao đó cũng là cô gia của ta,

đó cũng là cô gia của ta.



Bởi vậy không lâu sau, lúc Ninh

Nghị đi tới giường, chỉ thấy thiếu nữ đang tuổi dậy thì đã nhắm chặt hai mắt, căng cứng, lo lắng nằm ở đó. Lúc này tiểu Thiền đã mười bảy tuổi, ở độ tuổi này đã xem như là trưởng thành từ rất lâu rồi, dung mạo của cô

tuy có vẻ trẻ con nhưng thân thể đã phát triển nẩy nở. Lúc này hai tay

đan vào nhau đặt ở trên bụng, hai chân thon dài khép chặt vào nhau.



Không lâu sau, mưa vẫn rơi không ngừng, thiếu nữ ở trên giường đã được

cởi bỏ y phục. Đêm nay, ở một góc nhỏ trong chốn thành thị này, vô số

chuyện phực tạp giống như nước lũ cuồn cuộn chảy trên dòng sinh mệnh,

hai người trong khoảng khắc ngắn ngủi đã lưu lại cho nhau dấu ấn suốt

đời nương tựa vào nhau. . . Mưa trong đêm dài không biết đã ngừng lại tự lúc nào.



Khi mở mắt ra, Ninh Nghị nhìn thấy ánh sáng của màn đêm xuyên qua lỗ thủng trên mái nhà chiếu xuống, không khí sau cơn mưa

thấm qua ánh sáng giống như màu hổ phách, từ lỗ hổng cực lớn nhìn ra

ngoài có thể thấy vô số ngôi sao sáng trên bầu trời.



Vô luận

là ở thời đại nào, chỉ có vũ trụ này, có lẽ là thứ duy nhất vĩnh viễn

không thay đổi. Hắn đã nhìn ngắm rất nhiều lần, ở những địa phương khác

nhau, mặt trăng, các vì sao chiếu sáng, bỏ qua thân phận, địa vị khác

nhau, tâm cảnh khác nhau, có hình ảnh khác nhau; có tòa nhà cao tầng, có máy bay, tàu thuyền, sau đó trong đầu lại biến thành những kiến trúc

phong cách cổ xưa, đình đài lầu các.



- Cô gia, cô gia. . .



- Cô gia, cô gia, tiểu Thiền. . .



- Tôi tên tiểu Thiền. . .



Trong đầu vang lên âm thanh đầu tiên đó, tình cảm giống như thủy triều lên, hắn ôm chặt lấy cô gái đang nằm trong lòng.



Đã tới nơi này được hai năm rưỡi rồi. . .