Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 3 : Huyền động

Ngày đăng: 14:56 30/04/20


Hàng lang bên kia có hai thầy giáo Quách Bồi Anh cùng với Khuất Duy

Thanh vội vã đi qua, mới vừa rồi hắn lên lớp, hai người đi qua bên ngoài lớp học, xem ra có chút rốt ruột. Chẳng qua đây cũng không phải là

chuyện hắn cần quan tâm, trở về trong viện dành cho giáo viên để nghỉ

ngơi, các nho sinh văn sĩ đều có chuyện của mình, đây đó giao lưu, nói

chuyện phiếm. Hắn đặt sách vở vào ngăn kéo, sau đó cầm lấy túi, rút ra

sách vở hôm nay cần xem cầm về nhà, đám người lưu Hi Dương bảo hắn ở lại trò chuyện, hắn lịch sự cự tuyệt.



Cuộc sống của hắn ở nơi

này đã được vài ngày rồi, thư viện hết sức yên tĩnh, chỉ có âm thanh của trẻ nhỏ, tiếng côn trùng hỗn loạn kêu vang, khác biệt hẳn tiếng động

rầm rĩ của thế giới bên ngoài. Ninh Nghị cầm theo mễ lương được phát

quay về nhà, Sơn trưởng Phong Vĩnh Lợi cầm một ly trà, vừa uống vừa chào hỏi hắn, tuy rằng trong mắt vẫn có tia thận trọng, nhưng chủ yếu vẫn

hòa nhã. Đi qua chiếc cửa bị phá phía sau của thư viện, y quán bên kia

có thiếu nữ đang bận rộn, mặc y phục cũ nát có mụn vá, trên đầu vấn khăn cũ, nàng đang cầm bình nho nhỏ, thấy Ninh Nghị, cười chạy tới, nhịp

bước nhẹ nhàng.



Gió thổi qua sân, lá cây trong gió lay động,

trong ánh mặt trời, có lá cây nhẹ rơi xuống, mới chỉ là ba năm ngày

nhưng đôi khi hắn lại cảm giác ngày tháng an tĩnh bình lặng này đã dài

đằng đẵng rồi.



- Hôm nay Lưu gia gia ninh một nồi cháo thuốc, nói là rất tốt cho sức khỏe, cần phải ăn ngay, để em đi lấy cho cô gia

nếm thử, bên trong còn có cam thảo, vừa mát vừa ngọt...



Thiếu nữ đi trước, Ninh Nghị cười gỡ chiếc khăn trên đầu nàng xuống, mái tóc

đen lập tức xõa tung, thiếu nữ giật mình lắc lắc đầu, bóng dáng trong

ánh nắng nhảy nhót, thỉnh thoảng quay đầu lại, nụ cười tươi tắn ấm áp,

giống như trong lòng ôm cảm giác thỏa mãn nho nhỏ. Ninh Nghị liền cười

cười lắc lắc đầu theo.



Đất không rộng, viện tử không lớn,

phòng ở không lớn, ngay cả mái hiên cũng không lớn. Đầu thu nhiệt độ vẫn chưa giảm nhiều, gió mang tới cảm giác oi bức, nhưng trong hoàn cảnh

chỉ thuộc về hai người, chỉ là mấy ngày nhưng dường như lại có rất nhiều ý nghĩa.



Tiểu Thiền đến y quán sát vách hỗ trợ, trang phục

mặc trên người làm nàng giống như một cậu bé, buổi trưa không nhiều việc lắm, nàng thấy Ninh Nghị về, mới tranh thủ chạy về nhà, bận rộn chuẩn

bị nước để hắn rửa mặt, uống nước, ăn cháo.



Nơi này vốn không lớn, gian phòng nho nhỏ, nhà bếp nho nhỏ, khi nàng vui vẻ đi vào trong

phòng đặt bình xuống, Ninh Nghị cũng đang đến nhà bếp lấy nước rửa mặt,

Tiểu Thiền lại tới lầm bầm Ninh Nghị không nên cướp việc của nàng, đoạt
sợi bông lướt qua, trên nóc nhà có cơn gió thổi qua mang đến cảm giác

mát mẻ một chút, chuông gió cũng bắt đầu vang lên tiếng leng keng. Từ

đây nhìn lại, thư viện, y quán gần đó, đường, sân, người qua lại đều có

thể thu hết vào trong tầm mắt, xem ra Hàng Châu đã khôi phục lại sự yên

ổn nhất định, bên kia y quán, Tiểu Thiền đang cầm dược liệu đi lại dưới

mái hiên, từ bên ngày nhìn qua đó, mắt nàng mở to, miệng hé mở, sau đó

vừa gọi vừa vẫy vẫy tay với hắn, đại khái là gọi hắn xuống, Ninh Nghị

cũng cười vẫy tay lại, từ trên nóc nhà xuống.



Sửa nóc nhà

xong, buổi tối mát mẻ một chút, ý nghĩ trong đầu là quả thật giống như ở trong tiểu viện phía dưới, nếu thật sự là cùng Tiểu Thiền sống bên nhau mãi ở đây, cũng không phải là chuyện khó có thể tiếp nhận, nhưng với

hắn mà nói, đương nhiên là hắn hiểu sự việc sẽ không như vậy.



Từ buổi sáng hôm nay đứa trẻ hỏi vài lời, Ninh Nghị đã hiểu, có một số việc cuối cùng lúc này là tới rồi.



Muộn thì là ngày mai, sớm một chút mà nói, sợ rằng buổi chiều này, đối phương sẽ có động tác.



Hắn ngồi trên nóc nhà, nhìn đường phố bên ngoài, người đi đường, thỉnh

thoảng có xe ngựa chạy qua, có một vài ánh mắt nhìn khả nghi, thỉnh

thoảng cũng thấy hai người A Thường, A Mệnh cầm đao xuất hiện bên đường, nhưng thật ra lại không có tranh đấu gì. Chỉ là trước sau giờ Thân, đại khái ở trên góc đường cách bên nà chừng hơn mười mét, có một gã đàn ông cầm cung đột nhiên đánh vỡ lan can phòng ốc, từ lầu hai ngã xuống, lăn

trên đường bên kia, người nọ lại từ mặt đất đứng lên, bỗng nhiên cử

cung, kéo dây, từ miệng lan can lầu hai bị vỡ, A Thường cầm đao xuất

hiện tự bao giờ, quát to.



Mũi tên không bắn ra, trên đường

phố, có người bị một màn này dọa cho sợ hãi, vội vàng bỏ chạy, có những

người khác từ các hướng khác nhau tụ tập đến, đây đó trong lúc này tựa

như đang hình thành thế giằng co.



Ninh Nghị ngước cằm lên

nhìn tất cả, sau nóc nhà có tiếng bước chân vọng tới, có người từ bên

kia đi tới. Ninh Nghị quay lại xem, là một nam tử tuổi còn trẻ, có lẽ

khoảng chừng hai mươi, gã cũng ngồi một bên của nóc nhà, cũng đang nhìn

tất cả.



- Người kia là Trương Đạo Nguyên, muốn giết ngươi đấy.



Thanh niên kia chỉ tay về hướng kia, cười nói....