Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 3 : Lá thu

Ngày đăng: 14:57 30/04/20


Trời đã vào gần cuối thu, những đám lá thu Hàng Châu rụng xuống, chất thành từng đống trên đường, gió cũng đã trở nên mát mẻ.



Tầm này năm ngoái, là những ngày tháng tươi đẹp nhất của vùng đất

Giang Nam, các tiểu thương Hàng Châu tụ tập, náo nhiệt mà phồn hoa, mọi người gọi nhau ríu rít, rủ nhau đi chơi, văn nhân thơ hội trong thành

đông đúc, giống như trong trà lâu tửu quán ngập đầy mùi mực, thanh lâu

Sở quán oanh ca yến hót, cả đêm không ngừng nghỉ.



- Bây giờ đành phải chín bỏ làm mười vậy!



Đặt tảng đá thớt để rèn luyện thân thể trong tay xuống, Trần Phàm vỗ

vỗ tay, thở ra một hơi. Bây giờ vẫn là buổi sáng, nam tử để trần phần

trên, coi như là đã hoàn thành việc tập luyện cơ bản, khoác thêm áo. Ánh mặt trời chiếu xuống, lá cây xào xạc trong gió.



Là đệ tử

của Phương Thất Phật dưới một người trên vạn người trong quân Phương

Lạp, tuy rằng sớm đã nắm giữ việc trị an toàn bộ thành Hàng Châu, nhưng lúc này viện tử của người nam nhân tên Trần Phàm này đang ở lại không

hề xa hoa. Một bên tường viện thậm chí còn có lỗ thủng, một phần nhỏ đã được sửa chữa, nhưng bùn đất chảy đầy góc tường, xem ra cũng đã lâu

lắm không tu sửa lại.



Những người quen biết đa số đều biết

cuộc sống đơn giản của Trần Phàm, những người thân thiết hơn biết điều

này nên gọi là thô ráp. Y không hề để bụng những chuyện trong cuộc

sống, hứng thú lớn nhất là tranh luận với người khác, bới móc hoặc là

đánh nhau. Y không có người thân, ba người hầu trong viện tử lại chính

là một nhà, xưng hô một cách trực quan nhất có thể gọi bọn họ lần lượt

là Chồng Già, Vợ Già và Chị Mập Khập Khiễng, mặc dù là Chị mập – cô con gái cũng đã hơn bốn mươi tuổi rồi, chồng mất. Ba người này nương nhờ

nhà Trần Phàm cũng đã nhiều năm, mặc dù nói là người hầu, nhưng người

ngoài nhìn vào, có lẽ còn giống Trần Phàm tìm bọn họ kết nhóm để sống

qua ngày hơn.



Cho nên đối với loại người trước nay luôn sống tạm bợ như thế này mà nói, nói lời nhường nhịn “đành phải”, thật sự là không có lập trường. An Tích Phúc đến tìm y, miệng còn nhai bánh, vẻ

mặt càng có chút không đồng tình.



- Ngày tháng vẫn còn tươi

đẹp, hôm nay Quang Thành Nam còn có ba cuộc thi thơ, những văn nhân tỉ

thí với nhau, thú vị lắm. Nghe người ta nói cô nương của Văn Quân Lầu

rất giỏi, dạo này các nàng đang tuyển hoa khôi mới, cũng ra sức biểu

diễn, có cô nương tên… Diệp Chức hay là Diệp Quân, tối nào cũng có một

đám tướng quân đi cổ động, ngươi thì không có phần rồi, nhưng người gặp gỡ quen biết, có thể đi một chút.



- Lấy cớ tranh đoạt tình nhân đánh nhau một trận còn thú vị hơn.



- Mọi người đều biết tính ngươi, sẽ không đánh nhau với ngươi đâu.

Ngày trước vẫn luôn nghe ngươi nói chiến sự phía bắc, sau giờ lại không đi nữa?



- Sắp đánh xong rồi!



Mặc quần áo tử tế, sau

đó đến bên giếng uống mấy ngụm nước, Trần Phàm cầm lấy chiếc bánh có

cuộn thịt và dưa chuột bên cạnh, cắn một miếng rõ lớn, nói:



- Huống hồ… Dạo gần đây chuyện bên thư viện Văn Liệt có vẻ thú vị.



- Chuyện của bọn trẻ con ngươi cũng cho là thật sao?



An Tích Phúc ngập ngừng một lát, sau đó nở nụ cười.



- Không giống nhau, thú vị mà… Hơn nữa cái người Ninh Lập Hằng mà ta nói kia, chứ không phải nói bọn trẻ con.



An Tích Phúc thở dài một hơi:



- Ta tin, ngươi tin không?



- Ha ha, ta tin!



Hai người vừa nói chuyện rất thân thiết, vừa đi ra ngoài cửa viện, lúc sắp ra khỏi cửa thì gặp Chị Mập ở cùng viện tử với Trần Phàm đang khập khiễng đi vào, Trần Phàm giơ giơ miếng bánh trong tay lên:



- Vu Thẩm, nếu như buổi sáng rảnh, thì đem một túi kê trong kho ra đập, muộn rồi sợ không đập nổi.



- Vâng, thiếu gia!



Vu Thẩm trả lời một cách quy củ.



- Ta lấy thêm mấy túi, hôm nay sẽ đập xong.



- Đừng, người ta cũng muốn dùng, từ từ đi!



Cuối thu trời cao trong xanh, tất cả đập vào mắt đều là sự an nhàn.

Hai vị tướng lĩnh trẻ tuổi trong quân Phương Lạp vừa nói chuyện vừa đi

về phía đường Tế Liễu mà Bá Đao doanh chiếm giữ cách đó không xa. Thư

viện Văn Liệt nằm ở ngã tư đường, lúc đi qua, Trần Phàm chỉ bảo một

trận. An Tích Phúc biết gần đây y có chút để ý đến việc giúp đỡ đám trẻ con.



Đối với An Tích Phúc mà nói, từ lúc tiếp nhận vị trí

của Trần Phàm, vẫn luôn bận rộn, hôm nay ra đây cũng là để tìm Lưu tổng quản Lưu Thiên Nam của Bá Đao doanh nói chuyện một lúc.
- Nhưng hai nhóm nhóc con này đối chọi gay gắt, đâm lao phải lao theo.

Ninh Lập Hằng thấy bọn chúng náo loạn, liền đứng ra nói, nếu bên này

chúng ta sai rồi, ta sẽ châm trà nhận sai với các trò...Lợi hại nhất là, hắn nói rành mạch từng câu.



An Tích Phúc nhíu mày:



- Chuyện này sao mấy ngày nay không báo bên ta nhỉ.



- Đương nhiên là không báo rồi, toàn bộ chuyện này khá rõ ràng rồi. Ba

ngày trước ta đã nói chuyện này với Ninh Lập Hằng, biết hắn nói gì

không? Hắn nói ta sớm đã biết rồi. Hai bên tìm nhân chứng, bày ra chứng

cứ, buổi chiều hôm qua có tranh cãi ầm ĩ một chút, sau đó đã được giải

quyết riêng rồi...



Trần Phàm hạ thấp âm thanh:



- Đám trẻ bên phía Ninh Lập Hằng đã châm trà nhận sai rồi.



- Sau đó hắn nói với đám nhóc này, chuyện này là các trò đã sai rồi,

nhưng quan trọng nhất là, không có người bị oan uổng, các trò không đánh mất lương tâm. Đám nhóc kia nói, chí ít chúng ta đã làm được việc, đám

nhóc bên kia cũng nói: "Chúng ta cũng làm được đại sự". Hiện tại hai đám trẻ con này đã chia làm hai phe rồi, nhưng phương pháp hành sự nguyên

tắc, đều là do Ninh Lập Hằng dạy, muốn nói chứng cứ, muốn làm người

tốt...Hắn mới đến hơn một tháng, hơn phân nửa người ở đây nhằm vào hắn,

nhưng hiện tại đám trẻ này đã hoàn toàn thay đổi rồi. Ngươi đi xem bộ

dạng bọn chúng đọc sách thì biết, rung đùi đắc ý, hắc hắc, trước đây mẹ

nó ai muốn đọc những thứ này chứ. Hiện tại bọn chúng đều muốn làm việc

chân chính, làm đại anh hùng tế thế cứu dân.



Hai người ở bên

cạnh thư viện nói việc này, bên ngoài phòng, bóng dáng Tiểu Thiền đi

qua, trong viện tử nơi Ninh Nghị ở tựa hồ có người tới, có hạ nhân

khiêng một cái rương đi vào, có người gõ cửa, đi đầu tiên là một cô gái

dung mạo mỹ lệ. Tam cô lục bà trong phòng khe khẽ thì thầm với nhau, đại loại như "Hồng nhan tri kỷ của Ninh tiên sinh đấy", "Đã tới một lần

rồi", "Nghe nói trong nhà rất giàu có". An Tích Phúc nhíu mày:



- Người kia là Lâu Thư Uyển.



- Ta biết.



Trần Phàm nhíu mày.



- Trước đó đại ca cô ta đã tới thăm hỏi ta vài lần, nghe nói danh tiếng không tốt lắm.



- Nữ tử nơi này không giống chỗ chúng ta.



An Tích Phúc nhìn khí chất của cô gái kia một chút:



- Có thể là như vậy...



Bất luận là người đang được nói tới thân phận ra sao, nhưng tám chuyện

là tám chyện, thanh âm xay nghiền gạo trong phòng vang lên hưởng ứng,

không lâu sau, bên ngoài thư viện có tiếng ồn ào, Ninh Nghị dạy xong

cũng đã đi ra. Trong gió thu, Lâu Thư Uyển tới thăm tươi tắn tự nhiên,

làm nha hoàn đại gia tộc, nay vừa là thiếp thân và nữ chủ nhân cũng rất

thoải mái bắt chuyện với đối phương. Lá vàng trong gió rơi xuống, tất cả điều này, có thể đều là biểu tượng nhàn nhã khó có được, bất luận là

tiếng xay nghiền gạo, tiếng trò chuyện phiếm, hồng nhan tri kỷ của Ninh

Nghị hay hai nhóm học trò trong thư viện đối chọi gay gắt, đều là tượng

trưng cho sự an bình khó có được. Nhưng bất luận Trần Phàm hay là An

Tích Phúc, thậm chí là Ninh Nghị nay đang tiếp xúc một bộ phận sự vụ

trong Bá Đao Doanh, đều có thể cảm nhận được rõ ràng, nay lấy Hàng Châu

làm trung tâm, trong phạm vi mấy trăm dặm, cũng không phải nơi nào cũng

có được bầu không khí như vậy.



Chiến sự giằng co, ngày ngày

có người chết trận, mười lăm vạn đại quân do Đồng Quán suất linh từ

phương bắc áp tới, trong lòng tất cả mọi người đều cảm nhận bầu không

khí áp lực trong ngoài thành Hàng Châu, thậm chí nội bộ quân hệ Phương

Lạp trong thành đều đang không ngừng tiến hành đấu tranh chính trị, bao

gồm cả không ít người muốn tìm cách giết chết Ninh Nghị, chỉ riêng phạm

vi nho nhỏ thuộc Bá Đao Doanh này bởi có chút ngăn cách với bên ngoài,

cho nên tạm thời không cảm thụ được, ngược lại là bầu không khí nhàn nhã yên bình.



Trong tiết tấu cuộc sống, giảng bài, "phát minh"

máy nghiền gạo, vận động "Làm người tốt" kích động đám học trò đối chọi

gay gắt, "hồng nhan tri kỷ" mới lui tới vài lần, cùng với lá thu vàng

rơi rụng xuống, đầu tháng chín, Lệ Thiên Hữu trở lại Hàng Châu, theo đó, biến động chính trị hầu như một lần nữa đã ảnh hưởng đến hệ quân Phương Lạp. Mà bởi vì sự thù ghét của Lệ Thiên Hữu với Ninh Nghị, cuối cùng có nghĩa là sau khi Ninh Nghị trở lại Hàng Châu, một cường địch đủ để

chính diện làm lung lay Lưu Đại Bưu, lần đầu tiên xuất hiện trước mặt

hắn…



Chú thích: Lôi Tử là máy xát gạo, ở cuối thập niên mười

sáu của thế kỉ trước đã gần như biến mất. Về phần Phong Xa để loại bỏ

tạp chất và vỏ ngũ cốc, những người thanh niên sinh sau năm 80 nếu sinh

ra ở nông thôn, có thể vẫn nhìn thấy, mấy năm nay vẫn còn có, nhưng cũng không nhiều lắm.