Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 3 : Mùa xuân ấm áp

Ngày đăng: 14:57 30/04/20


Mùa xuân tháng ba, chim én bay lượn, muôn hoa đua nở, thành Giang Ninh đón nhận một mùa xuân tuyệt đẹp.



Thanh Minh đã qua, Cốc vũ chưa đến, những ngày mùa đông giá rét đến lúc này đã hoàn toàn rời xa, muôn hoa nở rộ, nước sông Tần Hoài cũng ấm

lên, thời tiết khá thuận lợi để ra ngoài thành đạp thanh, toàn bộ vùng

Bạch Lộ Châu này ngày đều có nhiều người hội tụ, những thi sĩ, văn nhân

thường xuyên tụ họp không ngừng, đây là thời điểm thích hợp nhất sau khi qua tết âm lịch, nguyên tịch để mọi người tụ tập vui chơi, du ngoạn,

ngay cả khi thời tiết xấu, mưa xuân kéo dài thì người ta vẫn luôn tìm ra vườn có cảnh đẹp, ngâm thơ giao hữu, ngắm những hạt mưa xuân vươn đọng

trên những cành cây xanh biếc, có thể sẽ là ý tưởng để làm thơ, đi cùng

người phụ nữ mình yêu mến sẽ tạo nên cảm hứng bất tận cho một giai thoại tình yêu.



Tháng này cũng là thời gian Giang Ninh náo

nhiệt nhất, cảnh vật Tần Hoài vàng rực khắp nơi, mùa đông đã qua, vạn

vật như được tái sinh, đấy là thời gian ai cũng thích thú. Nhất là miếu

Khổng Tử, ngõ Ô Y là nơi được chú ý nhất, Thanh lâu sở quán chính là

trung tâm để văn nhân tụ hội, thương nhân đón khách, quan viên lui đến,

nơi này mười trượng nhuộm đẫm phàm trần thế tục, tạo nên một diện mạo

đặc trưng của Giang Ninh.



Sau khi phía nam Hàng Châu được Đồng Quán thu hồi, kinh tế Giang Nam vốn chịu ảnh hưởng bởi loạn Phương Lạp lại lần nữa khôi phục trở lại. Trước đó Giang Nih cũng bị ảnh hưởng tương đối, lúc này Hàng Châu được được thu hồi, tuy nói nắm giữ Hàng

Châu, hệ thống nền kinh thế Giang Nam cũng thật sự chưa có sự biến đổi

nhiều lắm, nhưng loạn cục này đối với một số thế gia, thương nhân lớn

thì lại là cú sốc lớn, trong bao việc còn dở dang, càng khiến cho nhiều

người có cơ hội xuất đầu, mới cũ thay đổi ngược lại đã rót vào một sức

sống mới cho hệ thống kinh tế, ít nhất vùng Giang Ninh những thương gia

Nam Bắc thường lui qua, điều này đã thu được lợi ích đáng kể.



Ninh Nghị không tham gia vào những chuyện này.



Sau khi từ Giang Ninh trở về, chuyện quan trọng nhất kỳ thật vẫn là

chuyện Tô Đàn Nhi yên tĩnh dưỡng thai mà thôi. Ở Hàng Châu cả nhà gặp

tai ương loạn lạc, đến lúc này xem ra thật ra chấn động đó chỉ như tôm

tép nhãi nhép, khi Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi trở về, bên phòng lớn cũng đã thu lại được đất bị mất. Đương nhiên, phòng hai phòng ba vẫn như cũ có ý tưởng “mọi người đều là người một nhà, ngươi có thể làm gì được ta” này tồn tại, loại người này rơi vào tay Tô Dũ, chỉ sợ không còn quả ngon để ăn.



Đối với chuyện này, sau khi về nhà vài ngày, đầu tiên là Tô Bá Dung đã bắt đầu hành động, sau đó tìm đến lão thái công Tô Dũ và
Hắn có tư tưởng của

người hiện đại, đối với loại sự việc này không hề cảm thấy có vấn đề gì. Nhưng ở Võ triều có được mấy nam nhân chăm sóc vợ mang thai như hắn,

chứ đừng nói hát hò ngâm thơ, đó chỉ thể hiện ở nam nhân bản thân phóng

đãng không chịu gò bó thích hí kịch mới làm được. Trong lòng tin tưởng

có ý niệm nam nữ bình đẳng trong đầu bất đồng với thể hiện ra ngoài, có

lần Ninh Nghị đi ra ngoài về, thấy Tô Đàn Nhi kiên cường của mình đang

lau nước mắt, gượng cười với hắn, Ninh Nghị dò hỏi.



- Làm cái gì vậy...



- Thiếp đang nghĩ... không biết có được bao nhiêu nam nhân vì vợ mình làm được những chuyện như vậy...



- Ta lười ra ngoài, nàng cũng không muốn xã giao, chỉ là một vài

việc... nàng không phải là con nít mà thay đổi tâm tính nhanh như

thế.....



Hắn đưa khăn cho Tô Đàn Nhi lau mặt, Tô Đàn Nhi kéo tay hắn để trong lòng, miệng nói:



- Vừa ấm vừa nóng, có thay đổi gì đâu chứ.



Buổi sáng mỗi ngày cố định sẽ ra ngoài chạy một vòng đến tiểu lâu bên

sông Tần Hoài kia, cùng Vân Trúc, Cẩm Nhi tâm sự, lâu rồi chưa có ngày

thanh nhàn như vậy, cảm giác này lâu rồi chưa có được. Lúc này hai người đã biết Tô Đàn Nhi mang thai nhưng Vân Trúc không nói gì, Cẩm Nhi cũng

chỉ ngẫu nhiên công kích vài lời, nhưng lại không dùng chuyện này để

cùng Ninh Nghị đấu võ mồm, điều này khá kỳ lạ.



Bản chất rèn

đúc đương nhiên không đổi, sau khi Lục Hồng Đề rời đi đã để lại cho hắn

nhiều võ nghệ để hắn tham khảo, Ninh Nghị cũng nghiêm túc luyện tập. Tuy lúc đầu tập luyện không thấy có gì hiệu quả là mấy, nhưng nếu kiên trì

bền bỉ chưa chắc đã không thể trở thành cao thủ. Đối với Lục Hồng Đề,

Ninh Nghị hoàn toàn tin tưởng, thậm chí còn muốn sao chép một phần tặng

cho Nguyên Cẩm Nhi vẫn luôn hét muốn làm nữ hiệp.