Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 1 : Bước đầu tiên (thượng)

Ngày đăng: 14:54 30/04/20


Đám đông náo nhiệt ồn ào, ánh lửa trong đêm soi sáng Tô phủ, ngói xanh cong cong tô vẽ mái hiên tòa nhà. Hoa tuyết nhẹ rơi liền bị sức nóng không khí cuốn phăng hoặc hòa tan đi mất.



Dạ tiệc hôm nay đã bắt đầu, trên hành làng kéo dài bên cạnh khu nhà chính bài trí hai mươi sáu cái bàn tròn đủ quy cách, nhân số hơn hai trăm người, thế nhưng đây cũng chỉ là một bữa tiệc tối mùa đông bình thường của Tô phủ. Mấy mùa khác thì ít hơn, nhưng càng gần đến cuối năm, tần suất yến hội càng trở nên dày đặc.



Chủ hệ ba phòng của Tô phủ có rất nhiều bà con thân thích, một ít nguyên lão và chưởng quỹ làm việc cho Tô gia cũng đã vào ghế. Bàn tròn ở trung tâm đương nhiên là dành cho Tô thái công, Tống Mậu và các lão nhân cùng thế hệ, thêm vào mấy vị chủ nhà là Tô Bá Dung, Tô Trọng Kham. Mấy bàn bố trí lân cận cũng có chủ ý nhất định, là dành cho những người có cống hiến quan trọng đối với Tô gia, ví như trưởng thư viện Dự Sơn Tô Sùng Hoa, đại chưởng quỷ quản lý tài sản Tô Vân Tùng và một số chưởng quỹ khác nữa. Dù là trực hệ thuộc ba phòng thì vẫn chỉ những quản sự chân chính mới có địa vị ngồi vào mấy chỗ này.



Nếu Tịch Quân Dụng được mời tới đại để cũng là ngồi vào đây.



Về phần Tô Đàn Nhi, bây giờ tuy nàng quản lý rất nhiều việc của phòng lớn, nhưng dù sao cũng là phận nữ nhi nên không thể có chính danh, đành ngồi với Ninh Nghị ở một cái bàn xa hơn. Hai người không trò chuyện nhiều,vẻ mặt cũng bình thường nhưng suy tư trong lòng thế nào thì rất khó nói.



Bắt đầu từ những bàn này, mọi người ngồi đã không cần câu nệ quá nhiều quy củ. Tại một cái bàn vuông phía sau, Tô Văn Hưng, Tô Văn Khuê ngồi chung một chỗ, thỉnh thoảng tâm mang ý xấu nhìn sang bên bày.



Lúc này Tô Đàn Nhi và Ninh Nghị không thể ngờ, trong một buổi tiệc bình thường như vậy lại có người mang tâm tư này kia chú ý tới bon họ, đồng thời mãi đến cuối tâm tư kia vẫn không thả lỏng.



- Tý nữa nhắc chắn mấy vị Tống tri châu sẽ đi qua đó để tán dương gã Ninh Nghị kia. Một khi Tống tri châu mở lời, mọi người phải lập tức để ý mà mở màn trò hay.



Trong chuyện này, Tô Văn Khuê tự nhận nhìn không thấu, đặc biệt là trong mấy đoạn đàm luận lúc đầu, Tống Mậu có nhắc đến Ninh Nghị một lần. Sau khi nói phương pháp dạy học của gã, ý nghĩ này càng thêm chắc chắn. Khi yến tiệc đã bắt đầu được một lúc, các bàn xung quanh cũng bắt đầu sôi nổi. Sau một lúc nữa, Tống Mậu cầm lấy ly cùng với Tô Trọng Kham đi chúc rượu mấy bàn xung quanh.



Với thân phận tri châu của Tống Mậu, nếu ngồi yên tại vị trí trung tâm thì cũng chẳng sao cả, nhưng y trước nay chu đáo, không vì cái chức tri châu mà tự mãn mà luôn đặt bản thân vào vị trí như người nhà của Tô gia. Việc tự mình đến bắt chuyện mấy bàn lân cận như thế xem ra là vô cùng nể mặt mọi người. Sau đó y bỗng vô tình hướng qua Tô Đàn Nhi và Ninh Nghị bên này, trông thấy liền nói mấy câu:



- Tô gia có hai người Đàn Nhi và Lập Hằng...



- Ta qua...



Tô Văn Hưng cầm lấy một ly rượu đi đến, vừa tới gần thì thấy Tống Mậu và Tô Trọng Kham xoay người đi. Hắn ngẩn người, đành quay đầu trở về.



- Thế nào rồi...
Gió tuyết thổi qua, cảnh tuyết trong đêm mang theo mấy phần cô tịch trống trải. Xa xa vọng tới tiếng chuông chùa ngân nga.



Yến hội nơi đó cơ bản cũng đã tàn, từ ban công lầu hai bên cạnh nhìn sang, ánh lửa đang chập chờn lụi tắt. Ninh Nghị đứng đó thơ thẩn nhìn ngắm ánh sáng lập lòe trong đại viện Tô gia. Chìm giữa màn tuyết, nhiều ngọn đèn từ những gian phòng bên trong tiểu lâu lung linh xao động, trông vô cùng có linh tính.



Tiếng bước chân vọng đến từ cầu thang bên kia, chưa cần nhìn đã biết là ai. Tiếng bước chân này với thanh âm tiểu Thiền thường đi gọi gã xuống không giống nhau, bước chân tiểu Thiền hoạt bát hơn, bước chân này thì thanh nhã và êm ái, có lẽ nói là ung dung và êm ái thì đúng hơn.



Nghiêng nghiêng đầu, bóng người áo trắng dần hiện lên trong tầm mắt. Gã chỉ thấy một góc áo lông chồn vì đang đứng sát cây cột. Thân ảnh kia đi đến bên kia cột gỗ liền ngừng lại, đồng dạng tựa vào lan can nhìn ra ngoài sân.



Hai người cùng nhau lặng lẽ nhìn hồi lâu. Nghiêng đầu ngó qua là một cô nương xinh đẹp, trên mặt còn mang vài nét ngây ngô. Không lâu sau, rốt cuộc Tô Đàn Nhi cũng mở miệng:



- Tướng công thích đứng đây ngắm cảnh à.



- Không phải rất đẹp sao?



Ninh Nghị cười cười. Biết thời điểm ngửa bài của hai người đã đến.



..........



- Tướng công là một quái nhân.



- Hả?



-----------------------------



(1) Nguyên văn cũng chính là “duẫn tử giảm”, một cách mời bình dân viết trên thiệp. Sau khi chuyển thành “duẫn đạo giám” thì nâng lên thành trang trọng hơn.