Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 3 : Phó thác

Ngày đăng: 14:58 30/04/20


Tiếng đàn tranh lanh lảnh truyền đến, mưa như một vùng rừng rậm bao phủ lấy không trung thành thị, kèm theo đó là những tiếng động vừa đơn điệu vừa rầm rĩ nuốt lấy Giang Ninh. Nguyên Cẩm Nhi thò đầu ra nhìn nhìn rồi thu chiếc sào dưới cửa sổ lại, khi quay đầu lại thì Ninh Nghị và Vân Trúc tỷ đang ở bên kia phòng thầm thì với nhau.



Nàng thấy hơi khó chịu trong lòng, nhưng lúc này lại chẳng muốn tham gia với bọn họ. Cách xa nhau nhiều ngày như vậy cũng nên để cho hai người một khoảng trời riêng mà trò chuyện



- đây là ý tưởng lúc Nguyên Cẩm Nhi tốt bụng, có lẽ còn xen chút áy náy khi dùng hòn đá nện vào đầu Ninh Nghị, ít nhất thì với nàng mà nói đó là dạng ý định như vậy, nhưng tâm tình thật sự thì có lẽ càng thêm phức tạp.



Quen biết nhau cũng đã một hai năm, sau khi tự chuộc thân, Ninh Nghị là nam tử duy nhất có thể cùng cười đùa với nàng. Đây không phải có ý là Nguyên Cẩm Nhi vẫn thích cái cảm giác khi chơi đùa cùng nam tử lúc còn ở thanh lâu, những cảm xúc khi nàng cùng Ninh Nghị, hay ở chung với Vân Trúc tỷ quả thật là những gì mà trước đây nàng chưa từng được thể nghiệm. Ngay cả nàng nhận định rằng Vân Trúc tỷ xứng đáng với một người đàn ông tốt hơn, phải toàn tâm toàn ý với tỷ ấy, nhưng sau khi nhận ra rằng không thể tìm được người đàn ông nào như vậy cả, nàng đã quyết định làm cho mình thích Vân Trúc tỷ và ghét Ninh Nghị, nhưng trong khi Vân Trúc tỷ bị thương và sinh bệnh, lại biết được tin Ninh Nghị bị thương thập tử nhất sinh, nàng kỳ thật là vẫn lo lắng cho hắn.



Ý thức được điểm này, nàng đành tự nhủ với mình rằng đây chỉ là tình nghị bằng hữu, Nguyên Cẩm Nhi nàng dù sao cũng là một hảo cô nương thuần khiết và tốt bụng, lúc quét rác cũng sợ làm kiến chết, huống chi Ninh Nghị với nàng đã quen biết nhau lâu như vậy.



Mấy ngày Vân Trúc tỷ sinh bệnh, Tô Đàn Nhi kia từng kéo thân thể suy yếu tới thăm một lần, Nguyên Cẩm Nhi dường như cảm thấy nàng có lẽ còn có ý định làm thân hoặc cầu hôn gì đó, nên nàng đã lén Vân Trúc tỷ mà nói lời thô tục đuổi người ta đi. Sau lại biết Vân Trúc tỷ lo lắng cho Ninh Nghị, nàng len lén chạy tới Tô gia thám thính tin tức, nấp ở ven đường nhìn. Sau thấy cái bộ dáng ngay cả đi đường cũng không xong của Ninh Nghị kia, nàng cũng có vài phần lo lắng, nhưng người khác có thể đến thăm hắn, nàng thì không thể. Cứ thế rồi mấy ngày trôi qua, nàng rõ ràng thấy thương thế hắn tốt lên rồi, nhưng lại chẳng thấy đến tiêu lâu này, trong lòng lại oán hận, quẳng đá ra định nhắc nhở hắn, ai dè ném trúng đầu



- đương nhiên sau đó nàng tự thuyết phục bản thân, ấy là Ninh Nghị đáng bị như thế.



Về quan hệ giữa Vân Trúc tỷ và hắn, thường ngày có lẽ nàng có thể tự lừa mình dối người được, nhưng sau lần này, nàng dù có muốn không thừa nhận cũng không được, sợ rằng Vân Trúc tỷ đã không thể rời khỏi hắn được rồi. Nhận ra điều đó, nàng hơi thương cảm, mắt thấy Ninh Nghị cười cười chỉ trán mình rồi nhìn sang phía bên này, phỏng chừng là lại đang cáo trạng nàng với Vân Trúc tỷ rồi, nàng tức tối đứng bật dậy, bước phăm phăm ra ngoài cửa:



- Hai người nói chuyện đi, muội đi chơi đây!



Nói xong nàng trừng Ninh Nghị một cái.



- Đừng về quá sớm nhá!



Khi nàng mở cửa ra thì Ninh Nghị vẫy vẫy tay, đùa giỡn như thường ngày.



Nàng đột nhiên xoay người, nhìn xung quanh xem có cái gì tiện tay không, rồi lại mò mò trong túi, lấy được nén bạc năm lượng thì vung tay ném tới Ninh Nghị, nhìn Ninh Nghị bắt được nó, nàng mới xoay người bước đi, đóng cửa rầm một cái:



- Không về!
- Ta chỉ đi ra xem chút thôi.



Vân Trúc lau nước mắt, đại khái mới nhận ra tâm tình mình khá là ngây thơ nên bật cười, sau đó dường như nước mắt lại chực trào ra, nàng giơ bàn tay bụm lấy miệng:



- Xin lỗi huynh, muội … muội … muội vốn không nghĩ như vậy … Muội còn tưởng rằng huynh đi rồi … Hôm nay … Hôm nay muội … Nàng nghẹn ngào nói, có phần lộn xộn.



Ninh Nghị cau mày định đi tới thì nàng lại giơ ngón tay ra:



- Lập Hằng … huynh đứng đó có được không, đừng qua đây. Nếu huynh qua đây, muội sẽ … muội sẽ …



Dù nàng không nói rằng Ninh Nghị qua đó thì nàng sẽ thế nào, nhưng Ninh Nghị vẫn đứng im tại chỗ, sau lại nghe nàng nói tiếp:



- Lập Hằng … huynh xoay người sang chỗ khác đi … huynh nhìn muội rồi … muội sẽ không dám … Ninh Nghị xoay người, hơi nghiêng đầu, nhưng chung quy là không thấy gì sau lưng, chỉ nghe được Vân Trúc đứng lên, lí nhí nói:



- Hôm nay muội … vốn đã nghĩ kỹ rồi … nhưng lại gặp Lập Hằng … Từ phía sau truyền tới âm thanh sột soạt, tiếng quần áo bị kéo ra, rồi từng món, từng món rơi nhẹ nhàng lên mặt đất Vân Trúc không nói gì nữa. Đến khi những âm thanh kia biến mất, Ninh Nghị hơi ngừng vài giây, rồi mới quay người lại. Chỉ thấy trong căn phòng ánh sáng mờ ảo, y phục, cái yếm, tiết khố đều đã nằm trên mặt đất, đập vào mắt hắn, là cơ thể của Vân Trúc. Nàng đứng cách hắn không xa, hơi cúi đầu, tuy rằng trên trán vẫn cột băng vải, nhưng một mái tóc dài vẫn nhẹ nhàng chảy xuống bên bờ mông mê người. Dưới cần cổ trắng hồng, là hai bờ vai nõn nà, một đôi tay vốn đang che trước ngực vì xấu hổ, lúc này đã thay đổi vị trí, bàn tay trái nhẹ nhàng kéo tay phải, để lộ ra bộ ngực, khiến nó khẽ rung động. Đường cong nơi eo khẽ co lại, tạo nên một đường vòng cung ưu mỹ, hai chân thon dài thẳng tắp khép chặt lại, giữa hai chân là một miền cỏ non mơn mởn, bàn chân trắng nõn vẫn ở bên trong đôi giầy thêu vàng nhạt. Lúc này, trừ băng vải quấn trên đầu ra, toàn thân nàng cũng chỉ còn có một đôi giày thêu hoa mà thôi, tựa như nàng đang chờ đợi Ninh Nghị kiểm hàng vậy.



- Muội … trước kia sống không tốt, nhưng dù trong những ngày tệ nhất trong đời, muội vẫn chờ, chờ mong một ngày nào đó có thể đứng trước mặt một người đàn ông như thế này, cam tâm tình nguyện giao tấm thân trinh trắng này cho chàng … Nếu không nghĩ như vậy, muội có khi đã chẳng cố sống qua thời gian này rồi. Lập Hằng … muội vốn muốn giao mình cho huynh trong một cuộc sống tốt đẹp hơn, hiện giờ tuy trông muội xấu xí, nhưng dù thế nào thì tấm thân này vẫn còn trong trắng, Lập Hằng … huynh … nếu huynh thích … thì … Hôm nay nàng đến đây, có lẽ đã chuẩn bị hiến thân rồi. Trước kia khi ở Kim Phong lâu, nàng đã thấy qua những việc này, thậm chí có khi còn từng được huấn luyện, nhưng quyết định trong lòng là một chuyện, mà làm ra thì lại là chuyện khác.



Gặp Ninh Nghị rồi, những gì nàng từng nghĩ trong đầu đều khó mà làm được. Vốn là dẫn Ninh Nghị sang bên này, rồi quyến rũ hắn mới là kế hoạch đã được định sẵ từ đầu, nhưng khi chuyện tới, những lời động tình kia thật khó mà thốt ra được, cuối cùng nàng uống thuốc, rồi thậm chí là ngủ say, đến khi tỉnh lại tưởng rằng Ninh Nghị đã đi, nàng mới không nhịn được nữa mà rơi nước mắt.



Nhưng tới lúc này đây, tại thời điểm mà nàng tự nhận là không hoàn mỹ này, đem thân thể mà nàng tự cho là không hoàn mỹ bày ra trước mặt người đàn ông của lòng mình.



Mưa to rào rào trút xuống bên ngoài cửa sổ, trong không khí xa xa loáng thoáng truyền tới những âm thanh khó mà phân biệt được. Giữa căn phòng mờ tối, thân thể kia có lẽ vì lạnh, cũng có lẽ là vì xấu hổ mà khe khẽ run, bày ra cái đẹp kinh tâm động phách … Ninh Nghị thở dài một tiếng, rồi bước qua nhẹ nhàng ôm lấy nàng, sau đó cẩn thận bế nàng lên và đi tới bên giường. Thân thể Vân Trúc nóng bỏng, nàng khẽ nhắm mắt lại, để mặc cho hắn làm. Giây lát sau, người con gái ấy được đặt lên giường, tóc mây xõa ra trên chiếc đệm.



Ngoài cửa sổ, mưa càng lúc càng to …