Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 3 : Đi và ở

Ngày đăng: 14:58 30/04/20


Đám nhân thủ mà Ninh Nghị cho Văn Nhân Bất Nhị an bài vì sợ người Tô gia lại tới gây chuyện lúc này có lẽ đã được rút đi. Mang theo đồ đạc, Vân Trúc và Cẩm Nhi lên xe ngựa, do Khấu Nhi lái xe, chậm rãi chạy ra ngoài thành Giang Ninh. Xe ngựa xuyên qua màn sương mù, thi thoảng lại có cây liễu bên bờ Tần Hoài xuất hiện trong tầm mắt, rồi con thuyền trên dòng sông bạc, hay người đi đường ngẫu nhiên xuất hiện và không lâu sau bị bỏ lại phía sau. Cẩm Nhi vén rèm nhìn ra bên ngoài, ngày hôm qua nàng còn cảm thấy bàng hoàng vì hay tin Vân Trúc sẽ gả cho người, đến khi Vân Trúc quyết định ra đi thì nàng thấy lòng vui vô cùng, nhưng tới sáng nay, khi biến ý nghĩa rời Giang Ninh thành sự thật, không hiểu sao khi nhìn những thứ quen thuộc trôi dần ra sau, nàng bỗng thấy lòng trống rỗng, dường như sẽ phải vĩnh biệt thứ gì đó, không khỏi chua xót.



Thực sự thì, trong rất nhiều buổi sáng sớm như thế này, chuyện các nàng quen thuộc nhất có lẽ là: cả hai ngồi trước bậc thềm tiểu lâu, nhìn bóng hình người nam tử kia xuất hiện đằng xa trong màn sương mù mịt, sau đó chạy tới gần …



- Vân Trúc tỷ, rốt cuộc là … vì sao? Ninh Nghị không tốt với tỷ ư?



Tới lúc này, nàng mới khe khẽ hỏi chuyện này. Vân Trúc vốn đang ngồi đó như là đang suy tư chuyện gì, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, Cẩm Nhi mới phát hiện lệ đã hoen ướt mắt nàng. Nàng hít mũi một cái.



- Tỷ … tỷ vốn quen Lập Hằng muộn, khi đó huynh ấy đã có thê tử, lại là người ở rể, Cẩm Nhi cũng biết mà.



Cẩm Nhi gật đầu:



- Muội biết.



Vân Trúc nói tiếp:



- Tỷ vốn quen biết hắn, cũng biết những chuyện này, sau thích hắn rồi thì cũng hiểu rõ trong lòng. Nếu đã thích hắn, tỷ chắc chắn không để ý chuyện này đâu, khi đó tỷ cảm thấy người nhà của hắn không tốt với hắn, người bên ngoài lại không biết hắn tài hoa ra sao. Tỷ … tỷ đã định giao bản thân cho hắn, không cần danh phận gì cả, chỉ cần trong trái tim hắn có một vị trí cho tỷ là đủ rồi …



- Nhưng Vân Trúc tỷ vẫn hy vọng có danh phận mà … Cẩm Nhi khẽ nói.



Sắc mặt Vân Trúc trông buồn bã, nước mắt như chực trào ra, nhưng nàng vẫn mỉm cười:



- Tỷ đương nhiên là muốn có danh phận rồi, tỷ đâu phải nữ tử chẳng quan tâm thứ gì đâu, cũng hy vọng chứ … Mai sau già rồi sẽ có người ở bên, có một bến đỗ cho mình. Tỷ muốn những thứ đó, muốn đã nhiều năm …
- Dù gì thì ta không cho muội đi đâu hết, việc này cứ từ từ bàn bạc, cùng lắm thì ta tìm một nam nhân để gả cô ấy đi …



- Muội … muội không đi …



Vân Trúc vẫn chảy nước mắt bật cười:



- Muội vốn không muốn đi rồi, giờ làm sao mà đi được nữa …



Nàng nói:



- Lập Hằng, huynh cũng nuôi muội ở bên ngoài nhé …



Ninh Nghị nhíu nhíu mày, Vân Trúc chặt ôm chặt hắn, để nước mắt rơi lên cổ hắn, nghẹn ngào:



- Lập Hằng, huynh nuôi muội ở bên ngoài đi … Muội và Cẩm Nhi sẽ ở Trúc Ký.



- Có lẽ có một ngày, Cẩm Nhi lập gia đình rồi, muội cũng quen thuộc với Tô Đàn Nhi rồi, huynh mới cưới muội vào cửa có được hay không … Huynh có thể nuôi muội ở bên ngoài không …



- Ta có thể nuôi muội ở bên ngoài …



Ninh Nghị ngẩng đầu, có thể hiểu sức nặng của lời nói này … Nhưng cứ như vậy, vốn đã tưởng việc rất tốt đẹp, tựa hồ đột nhiên lại biến thành kiểu khác …