Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 361 : Chính diện, phản diện, mặt đen, mặt trắng (hạ)
Ngày đăng: 14:58 30/04/20
Ninh Nghị gật đầu, tiếp tục lật giấy:
- Lương Sơn đánh phủ Đại Danh, cứu được ngươi. Tống Giang thoái vị cho ngươi, mọi người không phục … Tên Tống Giang này vẫn thường xuyên làm chuyện như thế, cũng không có gì ngạc nhiên. Cho nên ngươi làm nhị thủ lĩnh, nhưng trên núi ngoại trừ Yến Thanh, tất cả đều là người của Tống Giang. Hiện tại chúng ta tâm sự một chút không sao chứ? Làm nhị thủ lĩnh cảm giác thế nào? Ồ, đúng rồi, còn một chút vấn đề cá nhân muốn hỏi ngươi. Rốt cục Yến Thanh và ngươi là quan hệ thế nào? Có phải các ngươi xyz … Cho nên nương tử của ngươi mới có thể ngủ cùng Lý Cố …
Ninh Nghị lắc đầu phẩy tay. Lư Tuấn Nghĩa bị xích sắt trói chặt đột nhiên giãy dụa đứng lên:
- Ta, lão tử (bố mày) … Thân y vừa động thì Tề Tân Dũng ở bên cạnh cũng động, đè ngay lên vai y. Tiếp đó, Tề Tân Nghĩa nện một quyền thật mạnh trên mặt y, đánh y trở về chỗ cũ. Lư Tuấn Nghĩa nghiêng đầu, miệng tràn máu tươi, quay lại nhìn chằm chằm Ninh Nghị.
- Ngươi có thể nhổ nước bọt vào ta … Ninh Nghị thản nhiên nói:
- Tuy nhiên hơi xa đấy.
Hiển nhiên là đối phương đang định nhổ nước bọt lẫn máu vào hắn. Lư Tuấn Nghĩa nghe thấy vậy không làm gì được, lại càng phẫn nộ hơn.
- Nếu ta có thể thoát ra ngoài …
- Không có khả năng. Dù sao chúng ta cũng là người của triều đình, sắp lên kinh thành. Nếu các ngươi còn có thể cướp được người trở về, ta lập tức cải tà quy chính, quỳ xuống gọi ngươi là ca ca.
- Nhất định giết cả nhà ngươi …
- Huống chi ngày mai ngươi sẽ trở thành phế nhân. Hay là ta cũng đánh nát cả hai tay ngươi nhỉ? Tuy nhiên như vậy không tiện treo lên cột buồm, hơn nữa cũng sẽ chết quá nhanh. Cứ để lại hai tay mà treo thì tốt hơn. Ta biết tiếp theo ngươi sẽ nói cho dù thành quỷ thì ngươi cũng sẽ thế nào …
- Ta thành quỷ cũng …
- Nhìn đi. Ngươi là một kẻ như vậy, đầu óc có phân, tính tình lại quá thẳng, nghĩ rằng mình rất lợi hại. Nhưng thực tế thì ngay cả Yến Thanh, ngươi cũng không bằng. Sau nhiều chuyện như vậy mà ngươi còn không thấy rõ mình sao? Một chút ý tưởng sáng sủa cũng không có … Không còn đường đi thế là chỉ còn cách lên Lương Sơn, gọi Tống Giang là ca ca. Rốt cục là ai biến ngươi thành thế này? Sự kiên cường không chịu lên núi lúc trước của ngươi đâu? Nói cho ngươi, nếu là ta … Được rồi, hiện tại chính là ta. Nếu trên Lương Sơn không có hai mạng vạn người chết bởi tay ta, không thể nhìn thấy đám người các ngươi bị giết thì ta ngủ không yên được.
- Ta tạm thời làm lòng ngươi có oán.
Ninh Nghị đã không còn vẻ hài hước khi nãy mà tự lưng vào ghế, hai tay nắm vào nhau, ánh mắt lạnh như băng nhìn Lư Tuấn Nghĩa:
- Nếu không ta cũng chẳng cần phải nói với ngươi dù chỉ một câu.
Xung quanh cũng không im lặng nhưng các loại âm thanh truyền tới lại xa xôi như thể phát sinh ở một thế giới khác, chỉ có một chút ánh sáng lọt vào cửa sổ mới là thế giới thực. Dần dần, có tiếng bước chân đi đến.
Mở cửa đi vào là một người trẻ tuổi cao to, đã từng xuất hiện bên cạnh Ninh Lập Hằng khi đánh nhau.
- Tự giới thiệu một chút, ta tên là Văn Nhân Bất Nhị, người của Mật Trinh Ti … À, tạm thời nghỉ việc để vào kinh. Tuy nhiên Lập Hằng là ta mời vào Mật Trinh Ti đấy, các ngươi hẳn là đã nói chuyện với nhau.
Văn Nhân Bất Nhị cầm một cái ghế dựa ngồi xuống trước mặt y, sau đó lấy ra tờ giấy mà khi nãy Ninh Nghị cầm:
- Gần đây hắn nhiều việc quá, tâm tình không tốt. Lần này không thể giết sạch hơn hai trăm người các ngươi khiến hắn nổi cáu, nói hơn ba ngàn lính Từ Châu này thật sự là vô dụng. Ngươi không cần nổi nóng, tuy nhiên cũng đừng nghĩ hắn nói là trò đùa.
- Đúng như lời hắn nói, cuối tháng trước, các ngươi chạy đến nhà hắn giết người. Gần một trăm người chết, người già, phụ nữ, trẻ em, không một ai là biết võ công. Hắn không lập tức giết các ngươi đã khiến ta rất bội phục hắn …
Tịch Quân Dục vốn là do Tô gia nuôi lớn, từ một tiểu nhị sau được đề bạt làm chưởng quầy. Tô gia dạy y đọc sách, dạy y kinh doanh. Y thích tiểu thư Tô gia, sau đó chỉ vì tiểu thư Tô gia không lấy y, y liền cấu kết với người ngoài ăn cây táo rào cây sung, thậm chí còn muốn giết chết người của Tô gia để chiếm lấy tiểu thư và gia tài của Tô gia. Y cấu kết với kẻ khác, sau đó lại lên Lương Sơn, ngươi cũng biết y nhỉ. Ngươi cảm thấy … Y có chút giống vị Lý Cố của nhà ngươi không?
- Hắn nguyện ý nói với ngươi mấy câu, có lẽ chính là vì nguyên nhân đó. Nếu không … A, Lư viên ngoại, ta nói đến như thế, tiếp theo là do ngươi lựa chọn. Nếu ngươi lắc đầu, liền mau chóng nghĩ biện pháp tự sát đi. Vị Yến huynh đệ kia của ngươi chắc chắn sẽ không cứu nổi ngươi đâu. Hắn à, ngay cả loại chuyện như ở rể mà hắn còn làm được thì còn chuyện gì mà hắn không làm được nữa chứ?
*********
Ninh Lập Hằng.
Tiếng củi viết dưới đất sàn sạt, viết ra ba chữ này. Chu Vũ ngồi ở bậc thang dưới thần đàn, nhìn ánh nắng chiều tà tà rọi vào. Những hạt bụi li ti bay loạn trong ánh nắng.
- Ninh Lập Hằng … Ninh Lập Hằng … Lúc trước có ai nghe nói tên này …
Y nói mà không phải là hỏi, nhưng sau một lát vẫn có người trả lời:
- Chưa từng nghe nói tới, nhưng quan trọng là … Hiện tại nên làm thế nào.
Người nói là Trương Thuận vừa mới từ ngoài cửa đi vào. Trong và ở lân cận ngôi miếu đổ nát trên núi này, trừ Chu Vũ, Trương Thuận, Yến Thanh, Lã Phương, Tôn Tân và mấy đầu lĩnh thì còn có mười mấy tên lâu la Lương Sơn bị thương nặng hoặc thương nhẹ.