Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 363 : Một tia hy vọng le lói (2)
Ngày đăng: 14:58 30/04/20
Nhưng bất kể như thế nào, tuy lúc trước Chu Vũ vẫn luôn nói đây không phải phủ Đại Danh nhưng Lư Tuấn Nghĩa bị bắt, chỉ sợ vẫn sẽ khiến lòng người Lương Sơn chấn động. Mà nếu y có thể tìm được biện pháp giải quyết sự việc trước khi đại quân Lương Sơn tới thì vẫn có thể tìm được đường ra. Dù sao có thể thoát khỏi mấy ngàn người bao vây đã là rất tốt rồi.
Chuyện này khẳng định là rất khó nhưng sự việc đã tới nước này thì y chỉ có thể đi bước nào hay bước đó.
Về phần Ninh Lập Hằng kia, chung quy đây chỉ là một lần giao thủ, y vẫn tự tin sẽ có thể san bằng tỉ số lần đọ sức sắp tới.
Sau khi suy ngẫm thật kỹ sự việc, viết xong thư, đám người Yến Thanh thì chuẩn bị đi tới bến tàu điều tra tình hình, Chu Vũ bố trí mọi người ở ngôi miếu nhanh chóng rút lui đến địa điểm mới, sau đó cùng với Yến Thanh, Trương Thuận đi vòng vèo một đường. Cả ba người đều là cao thủ, chỉ là đi dò la mà thôi, khả năng bị chặn đánh là không lớn lắm.
Cùng lúc đó, dưới ánh mặt trời sắp lặn, Ninh Nghị hỏi Văn Nhân Bất Nhị đang cùng đi bên mép thuyền:
- Thả tin tức ra ngoài rồi chứ?
Văn Nhân Bất Nhị gật đầu, nhìn cảnh tượng trên bến tàu:
- Thả hết rồi, hiện tại xung quanh đây, cho dù là những người bán trà hay bán trứng luộc đều biết rằng đám phỉ Lương Sơn đã bị bắt, hơn nữa ngày mai sẽ bị đánh gãy chân, treo sống trên cột buồm phơi nắng cho đến chết.
Ninh Nghị nhìn một quán trà bán trứng luộc bên xa xa hỏi:
- Tàn nhẫn như vậy có thể khiến gây nên cảm xúc mâu thuẫn nào không?
Ninh Nghị ngồi ở mép thuyền cười cười:
- Đều là sự sợ hãi suy bụng ta ra bụng người thôi. Hiện tại suy nghĩ một chút không có gì, nhưng … Bọn họ kẻ vỡ đầu, kẻ gãy chân, gãy tay, xương cốt lòi ra, máu thịt nhày nhụa, ruồi bọ bu đầy. Bọn họ một đám khóc lóc, rên rỉ, dập đầu xuống đất, vân vân. Muội vẫn sẽ cảm thấy bọn họ rất thê thảm. Ta đã xem rồi, trong lòng cũng cảm thấy rất không thoải mái.
- Ồ?
Cẩm Nhi nhìn hắn một lúc lâu. Vân Trúc nháy mắt, dường như cũng có chút kinh ngạc. Tiểu Thiền ở một bên cũng lộ vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ "hóa ra cô gia cũng như vậy", nhưng ngẫm lại cảm thấy đúng là phải như vậy.
- Tuy nhiên … Vẫn sẽ cảm thấy cao hứng chứ?
- Cũng có một chút!
Ninh Nghị thổi phù một hơi, chống tay vào lan can cười nói:
- Có phải tất cả đều là bại hoại tội ác tày trời gì đâu. Bọn họ chịu khổ như vậy nên cầu xin tha thứ, sẽ làm muội cảm thấy rất đáng thương. Có một số kẻ sẽ nói là mình bị bắt ép hoặc cực chẳng đã phải làm vậy, thậm chí sẽ làm muội cảm động lây. Nhưng cuối cùng phải xem bọn họ đã làm những gì. Khi bọn họ còn thân thể khỏe mạnh, còn chưa bị bắt, đi vào nhà người khác đốt giết, đánh cướp, nếu đủ thời gian, khi bắt được nữ nhân … Làm những việc đó rốt cục cũng chính là đám người này. Ta biết các muội sẽ không thông cảm cho bọn họ, nhưng khi nhìn thấy những vết thương vẫn sẽ cảm thấy buồn nôn. Đây là bản năng, làm gì phải tự đi tìm sự khổ sở chứ.
Hắn dừng ánh mắt lại trên đám người Vân Trúc một chút, cuối cùng cũng không nói khi đối phương bắt được nữ nhân sẽ làm gì. Trên thực tế, cái ngày mà Tô gia bị đánh giết đó cũng đã phát sinh một số chuyện như vậy nhưng sau đó đều bị Ninh Nghị yêu cầu áp chế đi, không nói ra bên ngoài, chỉ hy vọng có thể để những người sống có niềm tin mà tồn tại. Nhưng trong thời gian chuẩn bị đi lên phía bắc, vẫn có một biểu cô mụ (bác gái họ) của Tô Đàn Nhi treo cổ tự sát. Chuyện này Tiểu Thiền biết còn Vân Trúc và Cẩm Nhi thì chưa từng được nghe.